Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

chương 35: chương 35: ám mưu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : ÁM MƯU

Editor: Luna Huang

“Nguyên lai trong lòng phò mã gia bất an sẽ biểu hiện rõ ràng như thế.” Bạch Trân Châu nghe Vũ Thế Nhiên trào phúng sâu đậm nói, chẳng những không giận, trái lại ôn hòa nhìn hắn, nhợt nhạt cười, tựa hồ bất luận lúc nào đều có thể đem hình tượng đệ nhất giai nhân hoàn mỹ trong miệng bách tính hiện ra ở trước mắt người khác.

Nhìn dung nhan của Bạch Trân Châu điềm tĩnh dịu dàng, dáng tươi cười lợi hại trong mắt Vũ Thế Nhiên chợt trở nên băng lãnh, tiện đà hoàn toàn tháo nụ cười ngụy trang xuống, sương hàn phúc mặt, thanh âm trở nên âm lãnh, “Chỉ sợ nội tâm củaTrân Châu tiểu thư cũng đang bất an, bằng không cũng sẽ không tới đây gặp mặt ta, ta nói có đúng không?”

Bạch Trân Châu bình tĩnh không nói, khóe miệng cạn tiếu đang từ từ biến mất.

“Ngươi ta đều cũng vậy, cần gì phải ở trước mặt đối phương ngụy trang những thứ này.” Vũ Thế Nhiên nói, hơi nâng ngón tay chỉ hai người lau dọn trong đình trúc, lãnh đạm nói, “Trân Châu cô nương, mời ngồi.” Dứt lời, Bạch Trân Châu liền không chút nào nhăn nhó ngồi đối diện Vũ Thế Nhiên, nói ngay vào điểm chính: “Phò mã gia tìm ta đến đây, không biết có chuyện gì?”

“Ta nghĩ Trân Châu cô nương xác nhận lòng biết rõ mới đúng.” Vũ Thế Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt của Bạch Trân Châu, “Bạch Lưu Ly không phải là xác định đã chết rồi sao?”

“Nguyên lai phò mã gia để ý là chuyện này.” Bạch Trân Châu cũng nhìn thẳng ánh mắt của Vũ Thế Nhiên, khóe miệng vi câu mang theo lãnh ý, “Bất quá cùng với hỏi ta, không bằng hỏi chính ngươi, Bạch Lưu Ly đến tột cùng có hay không biến thành một người chết, ngươi không phải là so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng bất qua sao?”

Mi tuấn lãng của Vũ Thế Nhiên không tự chủ được ninh, Bạch Trân Châu cười đến trào phúng, “Thế nhưng ngươi chính mồm nói cho Hạ Hầu Lạc về chuyện của Bạch Lưu Ly, cũng là ngươi nhìn tận mắt Hạ Hầu Lạc đem nàng tươi sống muộn tử, cũng là ngươi nhìn tận mắt đem ngươi đã đoạn khí dời bãi tha ma, nếu là chính ngươi đều không xác định nàng là có thực hay không lúc đó đã đoạn khí, phò mã gia ngươi cho là ta có thể so với ngươi rõ ràng hơn tình huống lúc đó?”

“Nếu có thật không muốn hỏi, cũng là ta hỏi phò mã gia mới đúng, vì sao, Bạch Lưu Ly sẽ sống xuất hiện ở đế đô xuất hiện ở Bạch gia, xuất hiện ở trước mắt mọi người?” Bạch Trân Châu nguyên bản giọng ôn hòa giọng ôn hòa lại theo chữ của nàng câu chữ chậm rãi sắc bén, mang theo vài phần trào phúng cùng vị đạo chất vấn.

“Không chỉ nói chỉ có ta biết tình huống lúc đó một dạng, dù cho lúc đó Chiêm Vân tự cũng không người thấy qua Trân Châu cô nương, thế nhưng ta tin tưởng, Trân Châu cô nương nhất định ở một chỗ nhìn một màn xảy ra, hơn nữa, so với bất luận kẻ nào đều thấy rõ.” Vũ Thế Nhiên không có nhíu chặt, trái lại đem mi tâm giản ra, như cũ nhìn chằm chằm mặt của Bạch Trân Châu, rất sợ bỏ qua biểu tình biến hóa nào của nàng, “Bởi vì Trân Châu cô nương so với bất luận kẻ nào… Đều muốn Bạch Lưu Ly tiêu thất trên cái thế giới này.”

Sắc mặt Bạch Trân Châu không thay đổi, thậm chí ngay cả mâu quang chiến cũng không chiến, Vũ Thế Nhiên không có nhìn thấy phản ứng bản thân mong đợi chỉ là cười cười, tùy theo nhãn thần lại trở nên sắc bén, “Người phong quan cùng đem quan tài hạ táng đều là người của Bạch phủ, hơn nữa còn là người của ngươi Trân Châu cô nương người ngươi, dù cho Bạch Lưu Ly còn hay còn lưu một khẩu khí, cũng tuyệt đối không thể nhảy ra khỏi quan tài bị đóng trấn hồn đinh, cái này, Trân Châu cô nương nên giải thích như thế nào?”

“Bạch Lưu Ly tại chỗ tắt thở là chuyện thực ngươi đều đã xác định, tuyệt đối không thể không chết.” Bạch Trân Châu mặt mày chợt chìm, trong trầm tư mâu quang lạnh lùng, “Mà hôm nay nàng rõ ràng xuất hiện ở trước mắt chúng ta, chúng ta có thể tiếp thu cũng chỉ có thể là nàng trá thi, về phần nàng là như thế nào rời khỏi quan tài bị phong kín, tất là có người xuất thủ tương trợ.”

Bạch Trân Châu nói đến đây, như là nghĩ tới điều gì, ánh mắt lạnh như băng hiện lên một tia ngoan lệ không không cam lòng, trước khi Vũ Thế Nhiên bắt được rất nhanh tiêu thất.

Trầm mặc một lúc, Vũ Thế Nhiên trầm giọng nói, “Ngươi nói có người xuất thủ tương trợ, chỉ là Quỷ vương gia đi.”

Quỷ Vương gia Bách Lý Vân Tựu không xuất hiện trước mặt người, sẽ vô duyên vô cớ xuất hiện ở từ đường Bạch phủ giúp Bạch Lưu Ly nói chuyện, để hắn đem sự tình liên hệ cùng nhau, bất quá hiện nay cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi mà thôi, nếu thật là Quỷ Vương gia, chuyện kia không dễ làm.

“Suy đoán mà thôi.” Nghe được ba chữ Quỷ Vương gia kia, giọng nói lạnh lùng của Bạch Trân Châu có chút đạm, “Dù cho chúng ta như thế nào đi nữa không muốn một chuyện người vốn nên chết sống lại này cũng vô dụng, hiện tại nên ngẫm lại kế hoạch kế tiếp phải đi như thế nào, Bạch Lưu Ly nhất sống lại, không chỉ có cố gắng kiếm củi ba năm cố gắng trước đó thiêu một giờ, còn phải đề phòng nàng tra ra chút gì.”

“Bạch Lưu Ly sau khi sống lại, tổng để ta cảm thấy nàng không phải từ Bạch Lưu Ly lúc trước, mà là một người xa lạ khoác túi da của Bạch Lưu Ly.” Nhớ tới ngôn hành cử chỉ của Bạch Lưu Ly, cùng với phương pháp nàng xử trí Bạch Lực cùng Lan nhi, Bạch Trân Châu thấy thế nào nghĩ như thế nào đều cảm thấy không phải là Bạch Lưu Ly nàng quen thuộc, mặc dù nàng xác thực mặt của Bạch Lưu Ly, mặc dù nàng luôn mồm gọi nàng gọi nàng “Trân Châu tỷ tỷ.”

“Nghe nói nàng đem Bạch Lực cùng Lan nhi lưu vong bắc địa.” Vũ Thế Nhiên lại một lần nữa hơi nhíu mày, “Bạch Lực ở Bạch phủ tròn mười năm, đồng thời Bạch Lưu Ly vẫn chưa từng đem Bạch Lực cho rằng hạ nhân đối đãi.”

“Bạch Lưu Ly vẫn nhìn ngươi vì bảo trong tay, cũng đem ngươi đuổi ra khỏi Bạch phủ, không phải sao?” Bạch Trân Châu trần thuật sự thực, không hàm ý giễu cợt, lại vẫn là để sắc mặt của Vũ Thế Nhiên trắng, Bạch Trân Châu tự nhiên biết lời của nàng không thể nghi ngờ là cái tát trên mặt Vũ Thế Nhiên, nhưng không dự định ngừng nói, “Động thủ đem Bạch Lưu Ly giết chết người Hạ Hầu Lạc, dù cho lúc đó trước khi nàng nhắm mắt thấy được Hạ Hầu Lạc, lấy đầu óc của nàng sẽ không tưởng được được cái gì mới đúng, nhưng từ lời nói và cách làm việc của nàng mà xem đến, rồi lại giúp như biết gì đó.”

“Bạch Lực cùng Lan nhi với ta mà nói, là cánh tay đắc lực không thể nghi ngờ, mà Bạch Lưu Ly trước mặt ta chút nào không để cho chút mặt mũi nào ta xử trí Bạch Lực cùng Lan nhi, không thể nghi ngờ là chặt hết hai cánh tay đắc lực của ta, nếu là trong lòng nàng không có biết thứ gì, nàng tuyệt không phải làm như vậy.” Nói tiếng vủa Bạch Trân Châu âm dũ lãnh, nhãn thần chìm, “Bạch Lưu Ly luôn luôn xem ta như tỷ tỷ thân sinh, đối với ta thấy ở trong mắt của nàng phát ra xa cách nồng nặc.”

Là sự thực, là ảo giác của nàng?

“Bạch Lưu Ly… Đích xác cho ta cực kỳ xa lạ, chính như lời ngươi nói, hôm nay nàng giống như là người xa lạ khoác túi da của Bạch Lưu Ly.” Vũ Thế Nhiên ninh mi trầm tư, “Nhưng nàng đích đích xác xác là Bạch Lưu Ly, lẽ nào thiên hạ thật có việc thoát thai hoán cốt?”

“Y theo tình huống lúc này xem, vô luận Bạch Lưu Ly có hay không thực sự thoát thai hoán cốt, chúng ta đều phải cẩn thận hành sự.” Bạch Trân Châu nói, “Dù sao từ trước nàng là một thân một mình, hôm nay cần lo lắng người tương trợ nàng.”

“Mặc kệ nàng là phát hiện cái gì, hôm nay sự tồn tại của nàng đối với chúng ta mà nói đều là bất lợi.” Vũ Thế Nhiên giơ tay lên xoa cành khô ở bên cạnh, tròng mắt điu hiu, “Như vậy. Ngay trước khi thánh thượng hồi Tố thành, đem nàng ——”

“Ca ——” Cành khô bị Vũ Thế Nhiên phút chốc bẻ gẫy, tiếng gãy thanh thúy che mất thanh âm hắn lạnh nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio