CHƯƠNG : VƯƠNG PHI CỦA TA, CHỦ MẪU CỦA CÁC NGƯƠI
Editor: Luna Huang
Cảm giác thích một khi xác định, tựa như cỏ dại đầu mùa xuân cố gắng từ đất mọc lên, sau đó sinh trưởng, lại tái sinh.
Bách Lý Vân Tựu từ từ nhắm hai mắt tựa ở trên tường đá, nỗ lực xua đuổi loại cảm giác để hắn phiền táo trong lòng này, chỉ là hắn càng muốn áp chế, càng muốn xua đuổi loại cảm giác này, dáng dấp cạn tiếu của Bạch Lưu Ly trong đầu càng rõ ràng, tựa hồ đang nhìn hắn cười, hai lúm đồng tiền khả ái mê người.
Tựa hồ còn có thanh cạn tiếu của Vọng Nguyệt quanh quẩn ở bên tai, “Gia, người thích nàng.”
Thích, thích, hắn một hoạt tử nhân đâu còn có thể có tình cảm như vậy, không, hắn không phải là thích nàng!
Nhưng hắn càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy Bạch Lưu Ly ở trước mặt hắn.
Bách Lý Vân Tựu phiền táo nện ở một vòng trên tường đá, bỗng dưng mở mắt ra, mà khi hắn vừa mở mắt, mới phát hiện trước lao các có một danh hắc y nam tử đứng đó, ánh mắt sau mặt nạ lập tức lạnh xuống.
Nam tử ước chừng chừng hai mươi lăm tuổi, gương mặt lớn lên rất là lãnh nghị, dưới mắt phải có một đạo dấu vết dài hai tất, thẳng từ mắt phải kéo đến trong tóc, để lãnh nghị của hắn thoạt nhìn càng nhiều cảm giác lãnh ngạnh hơn, khi Bách Lý Vân Tựu xoay đầu lại đối mặt với thì vội vàng cúi đầu cung kính nói: “Ám Dạ gặp qua gia.”
Kinh ngạc trên mặt nam tử cấp cấp hiện lên, thính giác của gia vượt qua thường nhân, mới vừa rồi gia không có nhận thấy được hắn đến! Chuyện gì xảy ra?
Bách Lý Vân Tựu không kinh ngạc tại sao lại có người xuất hiện ở trong lao ngực Hình bộ, hắn không vui chỉ là của hắn hậu tri hậu giác, suy nghĩ trong lòng hắn cùng Ám Dạ một dạng, hắn không có nhận thấy được Ám Dạ đến, hắn còn nghĩ vấn đề của Bạch Lưu Ly đến xuất thần, đây chính là chuyện chưa từng có trong đời hắn.
“Không ai phát hiện ngươi tới chứ?” Tuy là nghi vấn, nhưng từ trong miệng Bách Lý Vân Tựu nói ra lại nghe không ra bất luận cái gì giọng nghi vấn gì.
“Ám Dạ làm việc, gia yên tâm.”
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu khẽ gật đầu, “Chuyện gì đáng giá ngươi tự mình đến gặp ta?”
“Nghe nói gia vào ngục, Ám Dạ lo lắng làm việc của Ám Nguyệt, cố ý tự mình đến bảo đảm an toàn của gia, thuận tiện mang tin tức cho gia.” Nói đến Ám Nguyệt, Ám Dạ vi vi vi túc nhíu mày, tựa hồ Ám Nguyệt như người hắn ghét vậy.
Bách Lý Vân Tựu tựa hồ khẽ cười, “Tính tình của Ám Nguyệt tính tình nhảy thoát, nhưng bản lĩnh điều tra cũng vô nhân có thể địch, càng đáng quý chính là tấm chân tình của ngươi.”
“Gia chớ trêu ghẹo Ám Dạ, loại nữ nhân như Ám Nguyệt, ai ở bên cũng đều không may.” Lời của Bách Lý Vân Tựu lệnh cả khuôn mặt của Ám Dạ đều nhăn, sau đó đem trọng tâm câu chuyện nữu khai, “Gia, nhận được tin tức, Vương Thượng hôm nay bí mật thay đổi xa giá, đang ở trên đường phản hồi đế đô, dựa đội xe ngựa của nam tuần tiếp tục xuôi nam.”
“Bí mật thay đổi xa giá sao?” Bách Lý Vân Tựu nhìn ánh trăng ngân bạch xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ rơi xuống đất, làm như mang theo tiếu ý nói, “Xem ra mấy ngày nay chuyện nháo ở đế đô xảy ra nhiều, lệnh Vương Thượng phải sớm hồi đế đô.”
“Gia, vậy kế tiếp phải làm cái gì?” Ám Dạ tựa hồ có chút khẩn trương.
Bách Lý Vân Tựu ngâm ngâm mới nói: “Chuyển cáo Thính Phong cùng Vọng Nguyệt, chuẩn bị cho tốt tất cả đồ cần thiết cho đại hôn.”
“Gia thật muốn thú Bạch gia nữ nhân kia?” Ám Dạ mở to mắt hiển nhiên nhất phó tin tưởng tin tưởng không có thể hiểu được, thật giống như Bạch Lưu Ly có thể gả cho Bách Lý Vân Tựu là nhặt được phúc phận đã tu luyện mười đời, trong giọng nói còn có coi thường sâu đậm, “Nàng không xứng ——”
Chỉ là, Ám Dạ còn chưa nói xong liền bị Bách Lý Vân Tựu giơ tay lên cắt đứt, tuy rằng mang mặt nạ, nhưng Ám Dạ lại chân chân thật thật cảm nhận được băng hàn trong mắt Bách Lý Vân Tựu, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu thay đổi bình thản mới vừa rồi mà lạnh lùng nói: “Sau này nàng chính là Vương phi của ta, chủ mẫu của các ngươi.”
“Vâng, gia.” Ám Dạ còn dám nói nửa chữ không, trong lòng buồn bực gia hôm nay thế nào biến thành người khác vậy, bất quá tâm tư của gia không là bọn hắn có thể đoán, gia làm quyết định tất nhiên có đạo lý hắn không cần hỏi nhiều, bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt gia, đem tình báo lấy được một tay trước tiên truyền đạt cho gia, “Gia, Ám Dạ mới vừa rồi lẻn vào Hình bộ thì gặp được Tào công công.”
“Tào công công?” Trong thanh âm lãnh đạm của Bách Lý Vân Tựu sinh ra một phần lợi hại, “Đến tả đại lao?”
“Đúng vậy, do Hình bộ Thị lang Vương Thời dẫn đi.” Ám Dạ đang nói đến Vương Thời trong mắt biểu hiện ra nồng nặc chán ghét cùng khinh bỉ, “Bọn họ không có phát hiện Ám Dạ, gia yên tâm.”
“Thân thủ của ngươi ta tự nhiên yên tâm, nếu là không có việc gì liền lui ra đi, để ý tốt nhất cử nhất động của Hạ Hầu Sâm, để Ám Nguyệt mau chóng đem kết quả điều tra mang đến cho ta.”
“Vâng, gia.” Ám Dạ đáp ứng, đang muốn xin cáo lui, rồi lại bị Bách Lý Vân Tựu gọi lại, “Chờ một chút.”
Ám Dạ dừng bước lại, “Gia còn có phân phó khác?”
“Về công việc chuẩn bị đại hôn, giao cho một mình Vọng Nguyệt đi làm là được.” Bách Lý Vân Tựu dừng một chút, tiếp tục nói, “Để Thính Phong đến Bạch phủ, bảo vệ tốt Bạch gia chủ.”
Ám Dạ lại một lần nữa mở to hai mắt nhìn, nhưng vẫn là cung kính xác nhận, lui xuống.
Bách Lý Vân Tựu mới chậm rãi đứng lên, nhìn cửa sổ nhỏ hình vuông cao cường, xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ nhìn trăng cao cao trên trời bị mây mỏng che lại.
Không biết nàng mặc giá y hồng là bộ dáng gì, hắn sẽ nhìn thấy nhan sắc ửng đỏ sao?
Bách Lý Vân Tựu nhợt nhạt cười.
Sáng sớm hôm sau, khi Bạch Lưu Ly tỉnh lại thấy Thính Phong vẻ mặt hòa khí trong viện, nhíu nhíu mày, “Ta chuẩn bị xuất môn một chuyến, Thính Phong công tử nếu là tìm ta có việc, còn thỉnh hồi phủ trước, chậm chút mới quay lại.”
Nhưng trả lời nàng không phải là Thính Phong, mà là lão Bạch Việt như một trận gió hấp tấp xông vào, vừa đến trước mặt Bạch Lưu Ly liền cánh tay đặt lên vai Thính Phong, ba ba phát xuất tiếng vang, trừng mắt Bạch Lưu Ly nói: “Tiểu tử chết tiệt, lão phu nói cho ngươi biết a, tiểu Phong tử là tức phụ nhi của ngươi gọi đến thủ viện, xem tức phụ nhi của ngươi săn sóc ngươi nhiều bao nhiêu, ngươi nếu là dám đuổi hắn đi, lão phu liền đuổi ngươi! Ngươi có nghe hay không?”
“Được được được, ta nghe rồi, Việt lão đầu ngươi đi chơi đi, hôm nay ta không rảnh chơi với ngươi.” Bạch Lưu Ly bất đắc dĩ đỡ trán, nàng còn có chuyện trọng yếu phải làm.
Ai biết lời của nàng vừa mới dứt, lão Bạch Việt liền nặng nề mà hừ một tiếng, khinh thường hừ: “Lão phu mới là không rảnh cùng tiểu tử chết tiệt ngươi chơi, lão phu có chuyện quan trọng phải làm, tiểu tử ngươi chớ quấy rầy lão phu mới đúng!”
Hắc hắc hắc, tiểu Phong tử nói rồi, tôn tức phụ nhi để hắn bố trí Bạch phủ hỉ khí dương dương, mấy ngày nữa hắn đến làm tôn tức phụ nhi chân chính của hắn, hắn phải nhanh chuẩn bị mới tốt!
“Dạ dạ dạ.” Đối với lão đầu nhi quật cường này, Bạch Lưu Ly là quan tâm lại bất đắc dĩ, đương nhiên cũng không biết thời khắc này trong lòng lão Bạch Việt nghĩ chút gì.
Lão Bạch Việt lại ba ba vỗ vai Thính Phong hai cái, dặn dò, “Tiểu Phong tử, nhớ kỹ, nếu như tiểu tử chết tiệt này dám đuổi ngươi đi, ngươi nói cho lão phu, lão phu giúp ngươi dạy hắn.”
“Tạ lão thái gia quan tâm” Thính Phong hướng lão Bạch Việt ôm quyền chắp tay cười đến rất là khách khí, lão Bạch Việt hung hăng trừng Bạch Lưu Ly một mắt xong mới yên tâm ly khai.
Bạch Lưu Ly biết lời của lão Bạch Việt không phải là nói đùa, hắn nếu Thính Phong là Bách Lý Vân Tựu gọi tới giúp nàng thủ viện tử, chuyện này thực tất cùng thủ viện tử kém không xa, nói chung Thính Phong là muốn phải ở lại Bạch phủ, về phần vì sao phải đến Bạch phủ, đó chính là mệnh lệnh của Bách Lý Vân Tựu.
Về phần Bách Lý Vân Tựu vì sao phải hạ mệnh lệnh như vậy, nàng không biết, cũng không có hứng thú biết.
Bạch Lưu Ly lãnh đạm nói xong, ném một mình Thính Phong vào trong viện, đi đến đại môn của Bạch phủ, mà khi mà khi nàng đi tới ngoài cửa phủ mới lên tới mã xa, lại phát hiện Thính Phong chẳng biết lúc nào đứng ở bên cạnh xe ngựa, hướng nàng khách khí cười, “Bạch gia chủ, Thính Phong lái xe.”
“Không dám phiền Thính Phong công tử, Lý thúc vốn là một xa phu rất tốt.”
“Đừng lo, Thính Phong an vị ở viên mộc học Lý thúc làm xa phu tốt.” Thính Phong nói xong, mặc kệ Bạch Lưu Ly đồng ý hay không, liền thẳng ngồi trên viên mộc, làm hại trong lòng Lý thúc một trận thấp thỏm, bất an nhìn phía Bạch Lưu Ly trong mã xa.
“Nếu Thính Phong công tử muốn học, vậy liền ngồi đi, Lý thúc, đến Tiêu phủ.” Bạch Lưu Ly cười đến có chút cắn răng, Bách Lý Vân Tựu rốt cuộc là có ý tứ gì, bản thân nhốt tại trong ngục coi như thôi, còn không cho nàng tự do nữa? Còn gọi người đến canh chừng nàng? Hơn nữa còn là dưỡng ra người gì, da mặt dạy như vậy.
Kỳ thực trong lòng Thính Phong là một ngàn mốt vạn không muốn đến bảo hộ Bạch Lưu Ly, nhưng vẫn không thể nói rõ hắn chính là đến bảo hộ nàng, chỉ sợ trong lòng Bạch gia chủ, hắn chính là nhãn tuyến gia phái tới, thực sự là loại chuyện tình mặt nóng dán mông lạnh mệt mỏi không được đền ơn, nhưng mệnh lệnh của gia, vưu kì câu cuối Ám Dạ nói cho hắn, hắn càng không thể không đến, nếu là hắn không tới, sẽ chờ sẽ chờ từ trong ngục ra ngoài sẽ lột lớp da của hắn.
Ai kêu đây chính là nữ chủ nhân tương lại của bọn họ, chủ mẫu của bọn họ, chung quy bọn họ đều là phải bảo vệ nàng, hắn bất quá là thể nghiệm mà thôi, nhẫn, nhẫn!
Bất quá, nàng vừa nói cái gì? Đến Tiêu phủ?
Khi mã xa một đường chạy đến phương hướng của Tiêu phủ, Thính Phong xác định Bạch Lưu Ly đích thật là đến Tiêu phủ, nữ nhân này, đến Tiêu phủ làm cái gì?
Đại môn Tiêu gia có chừng một trượng rộng, đại môn chu tất (Luna: sơn đỏ), trên tấm biển có hai chữ “Tiêu phủ” dát vàng, hai bên đại môn phân biệt có một con thạch sư, miệng mở rộng, móng vuốt sắc nhọn, con ngươi tinh thần, tựa hồ cũng là vì thủ hộ Tiêu phủ mà tồn tại, hai bên đại môn có hai gia đinh mặc bố y lam hôi sắc, đại môn hoàn toàn rộng mở, ngoại trừ vào đêm, một năm tứ quý đều không đóng, phảng phất tùy thời chờ đón quý nhân phú thương các nơi đến.
Bạch Lưu Ly nhìn khí phái cửa phủ của Tiêu phủ, trong lòng không khỏi cảm thán Tiêu gia quả nhiên là đệ nhất đại hoàng thương, một cửa phủ làm cho một loại cảm giác cùng đã hoàn toàn đã hoàn toàn xuống dốc không cùng một cấp bậc.
Sa Mộc trước Bạch Lưu Ly một bước chạy đến thang đá, hướng gia đinh tiểu ca thủ vệ báo danh hào của Bạch Lưu Ly, gia đinh ngẩng đầu nhìn Bạch Lưu Ly một mắt, không có đi vào thông truyền, trái lại trực tiếp đi xuống thềm đá tới đón Bạch Lưu Ly, cúi đầu cung kính cẩn nghe theo: “Tiểu nhân được lệnh của đại phu nhân, ở đây chờ Bạch gia chủ, Bạch gia chủ, mời đi theo tiểu nhân.”
Bạch Lưu Ly lần này không để cho Sa Mộc chờ ở ngoài, thế nhưng Sa Mộc lại phát hiện Thính Phong ngồi trên lên xe ngựa mộc của xe ngựa lại cũng da mặt dày theo Bạch Lưu Ly vào Tiêu phủ, Bạch Lưu Ly dù cho trong lòng bất đắc dĩ như thế nào đi nữa, nhiên đây là Tiêu phủ, bất năng như Bạch phủ một dạng tùy tiện, liền cũng chỉ có thể tùy Thính Phong theo.
Trong lòng Thính Phong có chút âm trầm, nữ nhân tới ít ngày nữa trở thành nữ chủ nhân của Vân vương phủ, lại là vì chuyện gì, gia biết không?
—— đề lời nói ngoài ——
Mấy ngày nay thúc trạng thái không tốt, cho phép thúc cuối tuần của thời gian bả tự bổ túc, xấu hổ.
Cũng không biết có hay không cô nương đang nhìn, các ngươi đều không ra thúc cũng chỉ có thể chiếu thúc trong lòng của ý nghĩ của viết, đêm nay ngộ năng muội chỉ cùng thúc nói, quá chậm nóng, được rồi, thúc tỉnh lại, thúc kế tiếp tận lực để nội dung vở kịch khoái chút, khả năng cùng thúc đến nay mới thôi nhưng đang nói cuộc sống trận đầu luyến ái, thời gian lâu lắm, cũng không biết tình yêu cuồng nhiệt là một thần mã cảm giác.
Bất quá, nam chủ của cảm tình đã nảy mầm liễu, ly năng đích thân lên chủy tựu không xa! Kế tiếp, các ngươi hiểu!