Vương Ngụy Thần chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, thực khó khăn gian nan mở mắt, một đôi mắt sâu thẳm trong suốt ánh lên vẻ mờ mịt.
Nhìn đến cảnh vật xung quanh, lấy định lực siêu việt của hắn cũng xém chút là bị dọa nhảy dựng, hắn đang ở trong một vùng không gian kỳ lạ, toàn một màu trắng sữa dịu dàng, ngoài ra không có bất kỳ sự vật gì khác.
Đang lúc nghi hoặc thì bỗng nhiên vùng không gian trước mặt chợt giao động một chặp, Vương Ngụy Thần trợn mắt chăm chú nhìn, không biết sắp sửa xuất hiện cái gì.
Chừng năm giây qua đi, không gian yên ắng trở lại, đồng thời có thêm một bảng hiện thị giống như trong mấy trò chơi thực tế ảo.
"Chào mừng đến với Ảo Thực Giới, đây là hệ thống độc lập trợ giúp Hành Giả. Ngươi có muốn xác nhận thân phận?"
- Cái quái gì...?
Vương Ngụy Thần to đầu, hắn nghi hoặc không biết mình có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không, bất quá với thần kinh mẫn cảm được rèn luyện lâu năm, hắn có thể xác định tất cả những gì đang diễn ra đều là thật, không phải mơ hay tỉnh gì cả...
Trầm mặc hồi lâu hắn quyết định, việc đã tới nước này không đi tiếp không được, hắn mở miệng trầm giọng nói.
- Xác nhận!
Lời vừa dứt, nơi cổ Vương Ngụy Thần bỗng phát ra một đạo quang mang rực rỡ, còn không đợi hắn kịp phản ứng thì, món đồ vật treo trên cổ đã bay ra ngoài.
Vương Ngụy Thần biến sắc, bàn tay vừa giơ lên cao định chộp lại bỗng dưng cứng ngắt giữa không trung, lúc này lơ lửng trước mặt hắn là một thanh chiến kích dài hơn hai mét, lưỡi kích hình bán nguyệt nhìn qua cực kỳ sắc bén.
Đối với Vương Ngụy Thần, thanh kích này có thể nói là không thể quen thuộc hơn, bởi vì nó chính là Phương Thiên Họa Kích, vũ khí được Lữ Bố sử dụng suốt quãng đời chinh chiến của mình.
Nguyên do Vương Ngụy Thần lựa chọn chế tạo kỹ vật hình thanh vũ khí này là vì biệt danh của hắn trong thế giới ngầm cũng là Lữ Bố, như để đại biểu vũ lực tuyệt đối của hắn.
Chiến kích chậm rãi xoay tròn, từng đường nét hoa văn đập vào mắt Vương Ngụy Thần, kèm theo đó là một bảng thông tin không thể rõ ràng hơn.
Vũ Khí Trắng: Phương Thiên Họa Kích
Chức Nghiệp: Chiến Quỷ
Cấp độ:
Sát thương: /
Tốc độ: .
Độ bền:?
Vũ khí chức nghiệp đặc thù, sử dụng phối hợp với trang sức Chiến Quỷ sẽ gia tăng chỉ số bộ trang bị.
Vương Ngụy Thần chớp chớp đôi mắt to, nghĩ nghĩ liền vươn tay cầm lấy thân kích, mạnh mẽ xoay một vòng, vốn hắn chưa từng sử dụng qua loại vũ khí loại trường côn như này, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thuận tay lạ thường.
Ngay sau đó lại có một bảng thông tin khác hiện lên.
"Xác nhận chức nghiệp đặc thù?"
Lần này Vương Ngụy Thần không hề do dự, khẳng định ngay.
- Xác nhận!
Lập tức quanh thân hắn phát ra hào quang mờ nhạt, chỉ trong khoảnh khắc rồi biến mất, hắn không cảm giác được trên người có gì thay đổi, chỉ là càng thêm thân thiết với chiến kích trên tay.
"Thân phận chức nghiệp: Chiến Quỷ Lữ Bố, thuộc loại chức nghiệp ẩn, Hành Giả có kỹ năng đặc thù hoặc vượt trên mười cấp độ mới có thể tra xét được."
"Quà chức nghiệp: bình HP "nhỏ", bình MP "nhỏ", bình thể lực "nhỏ", Bạc, sách ghép trang bị "Trắng"."
Ngay sau đó, một loạt các bảng hiển thị khác nối đuôi nhau hiện lên, tràn ngập không gian trắng xóa trước mặt Vương Ngụy Thần.
Thu hút chú ý của hắn nhất vẫn là "Bảng thông tin nhân vật" và "Bảng kỹ năng".
Thông tin nhân vật: Vương Ngụy Thần!
Chức nghiệp: Chiến Quỷ Lữ Bố
Cấp độ:
Bậc: Thiếc
Sinh mệnh lực (HP): /
Niệm lực (MP): /
Lực lượng:
Tốc độ:
Thể lực: /
Kỹ năng:
Tàn sát: sử dụng chiến kích chém ra một đường bán nguyệt, gây sát thương diện rộng, phạm vi bán kính hình quạt m (tức trừ bỏ chiều dài của chiến kích là m, thì tầm sát thương tăng thêm là m), sát thương gây ra = "lực lượng nhân vật" x + "sát thương vũ khí".
Lướt: gia tăng tốc độ trong khoảnh khắc, lướt tới một vị trí cố định trong bán kính m.
Điểm kỹ năng:
Nhìn nhìn từng cái hiện ra trước mắt, không hiểu sao Vương Ngụy Thần lại ẩn ẩn có một cỗ cảm giác hưng phấn, trước kia hắn luôn là một người cô độc không người thân, không bạn bè... là một sát thủ đẳng cấp, vì tránh để lộ điểm yếu cho kẻ thù nên hắn không hề quan hệ quá thân với bất kỳ người nào. Bởi vậy thế giới có thay đổi hay lâm vào ngày tận thế hắn cũng không mảy may quan tâm, ít nhất, dù có chịu thiệt thòi thì cũng là một mình hắn chịu, mà sinh tồn dưới bùn lầy suốt hai mươi mấy năm, hắn còn lo lắng tới vấn đề ăn quả đắng nữa sao?
Cười cười, tới bây giờ Vương Ngụy Thần mới phát giác trong cơ thể mình thế nhưng vẫn còn chảy loại máu huyết phản nghịch này a, đối với loại sự tình diễn ra, khi chưa biết tương lai tăm tối hay tươi sáng như thế nào, điều đầu tiên cảm giác được đó chính là hưng phấn thích thú, nhất là những thanh niên nhiệt huyết. Vương Ngụy Thần năm nay mới tuổi a...