Nghe Vương Ngụy Thần nói như vậy, dù trong lòng Tôn Du chưa hết khủng hoảng nhưng cơn giận đã nguôi đi nhiều, nàng hít sâu vài hơi bình ổn lại tâm tình rồi mở miệng nói.
- Vì sao lại là tôi? Có bao nhiêu người ngoài kia, sao anh không dành vị trí đặc biệt đó cho họ mà cứ phải là tôi?
Giọng nói vừa chán nản vừa tuyệt vọng truyền vào trong tai Vương Ngụy Thần làm hắn phải nhìn sâu vào nàng thêm lần nữa, như thể muốn mò vào trong đầu của nàng xem trong đó chứa cái gì, trở thành một tồn tại giống như hắn có đáng sợ đến vậy sao? Cũng đâu lấy đi cái gì của nàng? Ngược lại càng cho nàng thêm rất nhiều chỗ tốt mà nhân loại không thể có...
Trầm mặc thật lâu, Vương Ngụy Thần đột nhiên bước nhanh tới trước mặt Tôn Du, cánh tay to lớn không chút khó khăn vươn ra sau balo của nàng, tóm lấy thanh đao tự chế nhấc lên.
- Đây là lý do!
Chém đinh chặt sắt trầm giọng nói ra bốn chữ, Tôn Du ngơ ngác không hiểu gì nhìn thanh đao theo mình bao nhiêu năm đang trên tay Vương Ngụy Thần.
"Vốn không định mở phong ấn quá sớm, nhưng nếu không mở vậy thì tâm của nàng sẽ không chịu yên ổn... chỉ hy vọng nó chấp nhận người chủ nhân này."
Vương Ngụy Thần cười nhạt nhìn nàng, đoạn một ngọn lửa sậm từ lòng bàn tay bốc lên, nháy mắt liền bao trùm lấy thanh đao.
Đã chứng kiến qua uy lực của ngọn lửa, Tôn Du biết nó đáng sợ như thế nào, trong lòng đang lo lắng cho báu vật của mình thì bỗng dưng, một màn ngoài sức tưởng tượng của Tôn Du diễn ra ngay trước mắt nàng.
Thanh đao vốn dĩ rất bình thường thông qua ngọn lửa thiêu đốt liền bắt đầu xảy ra biến hóa, lớp kim loại mỏng bao bọc bên ngoài thân đao bị nung cháy rơi tí tách xuống rồi bốc hơi trong không trung, để lộ một vùng đen sạm giống dung nham ở bên trong, mặt trên bị bao phủ bởi vô số phù ngữ đỏ rực tỏa ra khí tức vô cùng cổ xưa.
Giống như quái vật thức tỉnh sau giấc ngủ say ngàn vạn năm, khí tức cường đại xa xưa ầm ầm tỏa ra khắp không gian, lớp vỏ bọc được phá bỏ, thanh đao trở về hình dạng vốn có của mình... Là một thanh kiếm thon dài thẳng tắp, sống kiếm có màu đen sạm phủ đầy phù ngữ, lưỡi kiếm không có màu trắng bạc giống như bao thanh kiếm khác mà là một màu đỏ thuần túy, màu của lửa.
Khoảnh khắc Tôn Du trông thấy thanh kiếm, khuôn mặt thoáng dại ra, đồng tử giãn nở không có tiêu cự, mà thanh kiếm kia cũng đồng dạng phát hiện ra sự tồn tại của nàng, thân kiếm chợt rung lên ông ông, từ trong tay Vương Ngụy Thần run rẩy vài cái như muốn cầu xin gì đó.
Vương Ngụy Thần vốn ngưng trọng nắm chặt thanh kiếm trong tay, lúc này lại thầm thở dài một hơi, chân mày khẽ cong lên, tay cũng mở ra.
Tức thì thanh kiếm lấy tốc độ nhanh hơn cả tia chớp bay thẳng lên không trung, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lao tới cắm sâu vào trong ngực Tôn Du.
Trúng chiêu trí mạng nhưng Tôn Du vẫn đứng dại ra ở đó, không hề có biểu hiện đau đớn chút nào, nàng cúi đầu nhìn thanh kiếm cố định trước ngực, trong mắt liên tục lóe lên.
Thời gian trôi qua rất chậm, chậm đến mức Vương Ngụy Thần có chút nhàm chán, thời gian biến thân của hắn khi không mở Cổng Địa Ngục rất ngắn a, người này làm sao lại truyền thừa lâu như vậy được...
Tại lúc Vương Ngụy Thần sắp mất hết kiên nhẫn thì trong lòng vang lên một cái thông báo.
"Vị Lãnh Chúa Địa Ngục đầu tiên đã thức tỉnh, ngươi được nhận . điểm chiến công và gia tăng cấp độ."
Thông tin BOSS: Lãnh Chúa Địa Ngục - Thanh Kiếm Thứ Nhất
Loại BOSS: Thế Giới
Đẳng cấp:
Bậc: Bạc
HP: /
MP: /
Lực lượng:
Tốc độ:
Thể lực: /
Tinh Thần lực:
Kinh nghiệm tăng cấp: /.
Tà Kiếm Murradd (vũ khí tiến hóa): + Đẳng cấp: , + Sát thương: /, + Tốc độ công kích: ., + % gây sát thương bội kích . lần lên mục tiêu.
Mức độ nguy hiểm: S+
Tôn Du chậm rãi ngẩng đầu lên, lớp da trắng nõn nà trên mặt lấy tốc độ cực nhanh bị đốt thành tro bụi, đôi mắt màu đen đục ngầu, chính giữa là cặp đồng tử đỏ rực như ác ma, mái tóc đen dài tùy ý bay phấp phới trong gió.
Đường cong lả lướt ma mị vẫn còn đó, nhưng lại không hề toát lên vẻ đẹp nào, bởi vì nó không có mềm mại mượt mà hay sáng óng ánh tinh khiết như ngọc... cơ thể kia dù không được tấm quần tấm áo nào che đi nhưng đập vào mắt người nhìn chỉ toàn là dung nham và than đá cằn cỗi, một màu sắc chết chóc nồng đậm không khác gì gã Quỷ Vương ở đối diện.
Duy nhất khiến hai người trông có vẻ như trời và đất là bộ áo giáp uy mãnh tựa chiến thần khoác trên người Vương Ngụy Thần, toàn thân giáp sắt mạnh mẽ, còn không ngừng bốc lên hỏa diễm phừng phừng, dù không có sức công kích nhưng lại có tác dụng thiêu đốt độ bền của mọi loại vũ khí tấn công lên nó.
Tôn Du giơ tay rút thanh kiếm cắm trên ngực mình ra, một dòng dung nham đặc sệt từ lỗ hổng ào ào chảy xuống, tuy nhiên rất nhanh lỗ hổng đã khép lại bằng tốc độ mắt thường trông thấy được.
Nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm, Tôn Du cảm thấy càng thêm thân thiết, bao tiêu cực trong lòng trước đó đều không cánh mà bay, sự việc đã xảy ra nàng có thể làm gì khác ngoài chấp nhận đây?
Trong quá khứ, thanh kiếm là đồ vật mà dòng họ Tôn Du truyền lưu mấy đời liền, cũng không biết từ đâu mà có, khi nó đến tay nàng là năm nàng sáu tuổi, nguyên ủy nàng là người luyện kiếm nên không hề có hảo cảm với thanh vũ khí tự chế xấu xí này, nhưng mãi tới khi cha mẹ qua đời thì thanh kiếm lại là đồ vật thân thương nhất, nên nàng mới trân trọng nó nhiều hơn.
Tận thế bắt đầu Tôn Du sử dụng chính thanh kiếm này chém giết rất nhiều thây ma, từ đó mới bất ngờ phát hiện hệ thống hỗ trợ Hành Giả, cách thức biến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời nhận ra điểm bất thường ở thanh kiếm, nàng đã thử qua những món đồ có sức sát thương cao khác như dao bầu, dao phay, kiếm thật,... không hề có ngoại lệ, tất cả đều không đem về cho nạng một chút điểm kinh nghiệm nào.
Tôn Du liền xác định được, không phải là vũ khí của hệ thống thì không thể sử dụng để thăng cấp bản thân, nhưng thanh kiếm tổ truyền của nàng cũng đâu phải là vũ khí hệ thống, vậy mà nó lại có công dụng không khác gì vũ khí hệ thống cả. Đây chính là nghi hoặc đã bám theo Tôn Du một đoạn thời gian.
Cho đến hiện tại nàng rốt cuộc đã hiểu rồi, nó vốn không phải món đồ truyền thừa của dòng họ nhà nàng, căn bản nó không thuộc về hành tinh nhỏ bé như Địa Cầu.
Này cũng không phải là nói chủ nhân trước của thanh kiếm đã vẫn lạc từ rất lâu, thời gian ở Địa Cầu trôi nhanh gấp mười lần Ảo Thực Giới, thanh kiếm xuất hiện ở nhà tổ tiên nàng cách đây chừng hai trăm năm, tương đương với hai mươi năm ở Ảo Thực Giới.
Theo lượng thông tin truyền thừa từ thanh kiếm, Tôn Du biết được, ở trận chiến mà Địa Ngục Giới bị phá hủy vào hai mươi năm trước, chủ nhân của nó và toàn bộ cao tầng trong Quân Đoàn Địa Ngục đều bị giết, Quỷ Vương cũng nằm trong số đó nên không một sinh vật Địa Ngục nào được hồi sinh nữa, chỉ những chủng loài yếu ớt là may mắn sống sót.
Sau khi bọn họ chết, những thứ liên quan đến họ phần lớn đều bị hủy đi, may mắn thanh kiếm này vẫn còn trụ lại được, cũng không biết bằng cách nào mà vượt qua không gian trở thành đồ vật truyền thừa của dòng họ Tôn.
Không riêng gì Thanh Kiếm Thứ Nhất, các vị Lãnh Chúa Địa Ngục khác đều vận dụng năng lực để lại truyền thừa trong một món trang bị của mình, đẩy bọn chúng vào những nơi bí mật khác nhau. Chỉ riêng Quỷ Vương là không thể để lại được gì cả... Vì lẽ đó mà hai mươi năm trôi qua, Ảo Thực Giới cắn nuốt thêm hai tiểu thế giới mà Địa Ngục vẫn chưa một lần được hồi sinh...
Sự xuất hiện của Vương Ngụy Thần có lẽ là một bất ngờ vượt ngoài mọi dự đoán, không chỉ cách thức hình thành Quỷ Vương khác nhau, mà ngay cả tên BOSS, trang bị và vũ khí đều hoàn toàn tách biệt với Quỷ Vương trong quá khứ.
Trong mắt Tôn Du, cái tên BOSS chói mắt trên đầu Vương Ngụy Thần không phải chỉ có mỗi hai chữ "Quỷ Vương" không, mà có tới tận bốn chữ "Quỷ Vương Lữ Bố".
Đương nhiên, các đời Quỷ Vương ai cũng có tên của mình, nhưng tên của họ lại không thể cùng xuất hiện với địa vị Quỷ Vương kia, hoặc có thể nói bọn họ nổi tiếng, bọn họ cường đại, toàn bộ đều đến từ thân phận của họ.
Chỉ riêng lần này, duy nhất một lần này, tên của Vương Ngụy Thần lại có thể đồng thời xuất hiện cùng địa vị Quỷ Vương của hắn, dù không nhiều nhưng lại chứng tỏ được rất nhiều điều...
Biết được nhiều thứ càng khiến Tôn Du kinh ngạc về người nam nhân này nhiều hơn, có lẽ tương lai Địa Ngục Giới sẽ nhờ hắn mà vang danh trên toàn Ảo Thực Giới.