- Ban toạ! - Hiên Viên Sở ra lệnh lập tức có người mang ghế và bàn đến
- Tỉ tỉ, Nguyệt nhi thất lễ rồi! - Phượng Tử Loan nói
- Không... Nguyệt nhi vũ khúc rất đẹp khiến ta hài lòng! - Thái hậu mỉm cười
Lúc sau Thái hậu và phu nhân tướng quân liền về cung trò chuyện. Mộ Phong cùng Bạch Phong trò chuyện, Mộ Dương tiếp chuyện với ba vị đại nhân. Sau khi thay y phục, Mộ Dung Nguyệt bước vào khuôn viên với một vẻ đẹp khác người xinh đẹp tuyệt trần, thanh lệ thoát tục khiến người ta mê say.
- Phụ thân, đại ca! - Nàng nhìn hai người
- Nguyệt nhi! - Mộ Phong mỉm cười
Tất cả mọi người giật mình nhìn vương phi... Xinh đẹp như tiên nữ vậy...
- Tiết mục của ngũ đệ muội rất xuất sắc cần ta ban gì cứ nói! - Hiên Viên Sở nói ôn nhu
- Ta...! - Nàng đang nói thì một luồng khí xẹt qua
- Haha.. Ta vẫn chưa nghĩ được! - Mộ Dung Nguyệt liếc nhìn Hiên Viên Hạo
- Được, khi nào muội nghĩ ra hãy nói ta đáp ứng! - Hiên Viên Sở vui vẻ
Mộ Dung Nguyệt mỉm cười ngồi cạnh Hiên Viên Hạo nhưng cứ nhìn ngắm Hiên Viên Thanh khiến cho ai kia có chút khó chịu.
- Nguyệt nhi.. Bổn vương có gì à! - Hiên Viên Thanh sờ mặt
- Không có! - Nàng điềm tỉnh nói
- Hoàng huynh, bổn vương có chút mệt mỏi xin hồi phủ! - Hiên Viên Hạo nói
- Ngũ đệ nếu mệt có thể hồi phủ! - Hiên Viên Sở nói
- Nguyệt nhi.. Theo ta về!
Hiên Viên Hạo kéo nàng về, Mộ Dung Nguyệt có chút khó chịu nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay hắn nên mặc hắn kéo. Về vương phủ, Hiên Viên Hạo không hề nể mặt quăng nàng lên giường hung hăng hôn ngay cánh đào bé nhỏ:
- Hiên Viên Hạo... Vô sỉ! - Mộ Dung Nguyệt cắn ngay môi hắn
- Cả cuộc đời bổn vương chưa lần nào muốn mà không có.. Hôm nay bổn vương muốn thị tẩm ngươi! - Hiên Viên Hạo nói
- Ngươi mà không ra ta liền tự sát cho ngươi xem! - Mộ Dung Nguyệt la
Hiên Viên Hạo dừng động tác một chút nhưng vẫn tiếp tục thoát y phục nàng ra:
- Nếu để ngươi sống mà cho ta mang đội nón xanh ta thà cho ngươi chết!
- Đúng, ta cho ngươi biết ta chính là cho ngươi đội nón xanh, ta chính là thích tứ ca, Hiên Viên Thanh và hoàng thượng Hiên Viên Sở! - nàng la lên
- Đáng chết!
Hiên Viên Hạo hung hăng tiến vào nàng không chút kiêng kị hắn đang tức giận vô cùng, nữ nhân dám công khai nói thích tứ ca cùng đại ca hắn thì sao hắn liềm chế được chứ.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Nguyệt mệt mỏi thức dậy nhìn xung quanh nhìn xuống bên khăn trải giường có màn đỏ chói xinh đẹp liền tức giận không thôi nhưng cử động mạnh liền cảm thấy đau nhức bèn nhịn. Lúc này tiểu Vân vui mừng chạy vào thấy liền hầu hạ nàng tắm rửa, vương gia sủng hạnh vương phi là điều nàng mơ ước suốt bao nhiêu lâu nay nay thành sự thật khiến nàng vui bao nhiêu. Mộ Dung Nguyệt cũng không hỏi gì nàng, cứ lên ghế toạ vương phi nắm dài ra đọc sách. Nàng không ngu xuẩn như những nữ tử ở thời cổ đại cứ bị cưỡng bức uất ức chết, nàng là người thế kỉ những vụ án cưỡng hiếp đã từng nghe qua, với lại nàng nghĩ trinh tiết có gì quan trọng nếu người đàn ông yêu nàng thì phải yêu con người nàng chứ không phải yêu trinh tiết. Đang suy nghĩ bâng quơ thì từ cửa một đám tì thiếp đi vào:
- Tham kiến vương phi!
- Các ngươi đến đây làm gì bổn cung không rảnh tiếp đón! - Nàng nằm dài trên ghế nói lười biếng
- Vương phi tỉ tỉ, nay được vương gia sủng ái bọn muội đến thăm! - Vân Kiều nói
- Bổn cung là thê tử vương gia mang kiệu tám người khiêng về, là vợ chính thất, vợ chồng ân ái khiến cho các tỉ muội lo vậy à! - Mộ Dung Nguyệt nhìn Vân Kiều châm chọc
- Mộ Dung Nguyệt đừng tự đắc vương gia chỉ là nhất thời muốn ngươi, vài ba ngày sau sẽ chán thôi chiếc ghế vương phi Vân Kiều tỉ sớm muộn sẽ thế ngươi! - tì thiếp Tiêu Lan nói
- Vậy các ngươi có bản lãnh cứ làm cho bổn cung coi, tiểu Vân tiễn khách!
Mộ Dung Nguyệt nhắm mắt nói lạnh nhạt. Thì có tiếng vỗ tay đi vào:
- Quả là khí chất vương phi của ta! - Hiên Viên Hạo cùng Hiên Viên Thanh đi vào
- Vương gia, Thanh Phong vương vạn tuế! - Đám tì thiếp hành lễ
- Các nàng miễn lễ! - Hiên Viên Hạo quơ tay
- Nguyệt nhi, cơ thể không khoẻ sao? - Hiên Viên Thanh nhìn
- Tứ huynh, lần đầu nên cơ thể có chút đau nhức, huynh không cần lo, Nguyệt nhi rất khoẻ phải không? - Hiên Viên Hạo ngồi cạnh ôm lấy cô vào lòng nói
- Phải... Nên bây giờ có người ức hiếp ta cũng không chống trả được! - Mộ Dung Nguyệt nhìn Tiêu Lan cười nhếch môi
Hiên Viên Thanh nhìn lạnh lùng các tì thiếp, khẽ ho khan, Hiên Viên Hạo lập tức nói:
- Có bổn vương ở đây, ai ức hiếp nàng cứ trừng trị!
- Chờ ngươi nói câu này thôi! - Nàng mỉm cười nói nhẹ liền ngồi bật dậy lạnh lùng nhìn đám tì thiếp
- Các ngươi mau đến đây cho bổn vương phi xem mặt!
Đám tì thiếp nhìn Hiên Viên Hạo rồi thấy Hiên Viên Thanh liền ngoan ngoãn đi tới trước mặt nàng hành lễ.
- Vương phi tỉ tỉ cát tường!
Mộ Dung Nguyệt khẽ nhếch môi, muốn đấu với Hiên Viên Hạo trước tiên phải xử đám tì thiếp này:
- Tiểu Vân.. Rót trà mời vương gia, Thanh Phong vương!
Tiểu Vân mỉm cười hiểu ý đi chậm chạp vô cùng, bọn tì thiếp không có lệnh không ai dám đứng riêng có Tiểu Ngọc chịu không được đứng lên:
- Bổn cung cho ngươi đứng à! - Mộ Dung Nguyệt nhìn
- Tỉ tỉ chúng ta vốn đã hành lễ sao tỉ lại bắt chúng ta hành lễ nữa! - Tiểu Ngọc la
- Đánh! - Mộ Dung Nguyệt nói
Hai hộ vệ từ ngoài đi vào định kéo tiểu Ngọc đi thì Hiên Viên Hạo hỏi:
- Ái phi sao lại đánh nàng ta?
- Nàng ta không xem ta là vương phi phạm tội bất kính, trong khi đó chàng đã nói tuỳ ý ta xử mà nàng ta không phục chính là tội kháng lệnh, tứ ca lại có đây nàng không cho vào mắt mà nể nang chính là phạm tội bất kính hoàng gia! Vậy vương gia ta đánh nàng có sai không? - Mộ Dung Nguyệt nói nhẹ như bay
Hiên Viên Hạo nhìn nàng liền giật mình, sao nàng ta có thể đổ tội hay như vậy chứ. Hai thị vệ nghe vậy liền kéo Tiểu Ngọc ra đánh, đám tì thiếp nghe vậy dù mỏi vẫn phải hành lễ. Bỗng tay Mộ Dung Nguyệt đưa lên chỉ vào tì thiếp mặc áo vàng và áo tím:
- Đánh hai người đó!
Nhóm thị vệ khác chạy vào lần này không đợi Hiên Viên Hạo hỏi hai tì thiếp bùng phát:
- Vương phi tỉ tỉ, sao lại đánh chúng ta? - nữ tử áo vàng la
- Ngươi lại phạm ngay tội đầu chính là không nên hỏi những gì ta làm vậy là bất kính, ngươi hôm nay lại mặc áo vàng, hoàng bào sao? Vậy tư tưởng ngươi muốn làm hoàng hậu à, tứ ca, huynh làm chủ cho ta chứ! - Môn Dung Nguyệt mỉm cười nhìn Hiên Viên Thanh
- Ta chính là thấy ý tứ như vậy! - Hiên Viên Thanh cầm quạt nhẹ nhàng nói
- Vậy còn ta? - Nữ tử áo tím nói
- Ngươi hôm nay mặc áo tím à, tử bào, ngươi không thấy hôm nay bổn vương phi mặc nó sao? Ngươi có ý đồ thay thế ta sao? - Mộ Dung Nguyệt nhìn nàng lạnh nhạt
Hiên Viên Hạo càng bội phục nàng hơn. Thế là hai nữ tử nữa bị kéo ra ngoài, các tì thiếp đã sợ nay sợ hơn không ai dám hó hé gì, bỗng Mộ Dung Nguyệt khẽ cười nhìn Vân Kiều nghĩ gì đó rồi nói vào tai Tiểu Vân xong cho các tì thiếp đứng lên:
- Kim cát bổn cung không chứa nhiều người các ngươi lui ra đi!
- Tạ ơn vương phi tỉ tỉ! - Đám tì thiếp liền lui ra
Tiểu Vân nghe lời nàng đi theo ra ngoài trong phòng giờ chỉ có ba người:
- Thanh Phong vương, ngươi đến có chuyện chi? - Mộ Dung Nguyệt nhìn
- Bổn vương tới chính là thăm ngũ đệ muốn cùng ngũ đệ luyện võ! - Hiên Viên Thanh nhìn nàng mỉm cười
- Ta cũng muốn học! - nàng nhìn hai vị đại nhân
- Ngươi có thể sao? - Hiên Viên Hạo nhìn
- Vương gia.. Cung thân vương đến! - Nhất Dạ cung kính cúi đầu
- Cho vào! - Hiên Viên Hạo thắc mắc
- Tứ đệ cũng đây sao? - Hiên Viên Cảnh từ cửa phong trần bước vào nhìn Hiên Viên Thanh
- Chả hay tam hoàng huynh đến có điều chi? - Hiên Viên Hạo hỏi thẳng
- Ta đến thăm đệ cùng đệ muội thôi! Bổn vương có vài nữ tử xinh đẹp muốn mang cho đệ xem! - Hiên Viên Cảnh vỗ tay từ cửa đi vào nữ tử xinh đẹp
Hiên Viên Hạo nhìn rồi khẽ mỉm cười, Mộ Dung Nguyệt nhìn Hiên Viên Cảnh thập phần tò mò mà không đoán được thâm ý của hắn.
- Bổn vương không cần, đa tạ món quà của tam huynh nhưng huynh làm như vậy khiến cho ái phi ta không vui! - Hiên Viên Hạo ôm nàng vào lòng nói
- Đúng vậy, bổn vương phi chưa chết nên không tới phiên huynh thay ta tìm tì thiếp cho vương gia! - Mộ Dung Nguyệt nói lạnh
- Nếu đệ muội nói vậy thì... !
Một đường kiếm đi ngang qua cổ cả ba nữ tử khiến máu chảy thành vũng, đầu lìa khỏi cổ. Mộ Dung Nguyệt cùng Hiên Viên Hạo tức giận tay nắm chặt nấm đấm.
- Tam ca ý tứ là gì? - Mộ Dung Nguyệt nhìn
- Nếu đệ muội không thích thì mạng chúng sống không có ích nữa! - Hiên Viên Cảnh khẽ nhếch môi
- Tam ca, huynh cũng không cần giết ba người họ! - Hiên Viên Thanh nhìn