Mơ màng nhìn xung quanh căn phòng, nàng ngồi dậy đi quanh nhìn.- Tiểu thư! Người không sao chứ? - một nha hoàn mặt mày lấm lem chạy vào
- Ngươi..ngươi sao vậy?
- Nô tì không sao, tiểu thư em mới lấy một ít khoai lang từ nhà bếp, người ăn đi!
- Nha đầu ngốc, ngươi vì thế mà bị bọn chúng đánh sao?
- Tiểu thư, em không sao! Người mau ăn cho khoẻ đi ạ, đã mấy ngày rồi người đâu có ăn!
- Mộ Dung Nguyệt, ngươi dám to gan sai nô tì trộm cắp thức ăn của vương phủ! - nha đinh dữ tợn cùng nha hoàn đi vào
- A Đinh, tiều thư không.. ! - Tiểu Vân, nô tì của nàng chưa nói xong thì đã bị tát vào má một cái rõ đau
- Chưa tới phiên súc sinh như ngươi lên tiếng! - nha hoàn tiểu Cẩm la
- Các ngươi ngang nhiên bước vào phòng của bản vương phi lại còn ra tay đánh người của ta.. phạm đúng ngay theo điều ta ghét nhất, hôm nay ta không đánh các ngươi thì ta không phải Mộ Dung Nguyệt!
Nói xong, nàmg liếc nhìn ba người kia bằng cặp mắt lạnh rét khiến ba người bọn chúng run sợ.
- Ả tiện tì này dám xưng là bản vương phi, ta nói ngươi chính là không đủ tư cách ! - nha hoàn tiểu Thạch vừa nói xong thì tên gia đinh bị nàng tung một quyền karate nằm inh xuống đất
- Các ngươi chán sống rồi!
Nói xong, nàng liền nắm cổ áo nha hoàn lên quay một vòng rồi đá văng ra vách tường ngoài sân.
- Ta nói các ngươi biết, ta chính là đã thay đổi không dễ bắt nạt như xưa nên về mà nói cho chủ nhân các ngươi biết! Ta, Mộ Dung Nguyệt chính là tiếp chiêu từ nàng! - Mộ Dung Nguyệt nói lạnh đến phát sợ
- Cô ta biến thành quái vật rồi!
- Cút đi!
Lập tức ngoài sân không còn bóng người. Mộ Dung Nguyệt quay lại nhìn Tiểu Vân còn đang kinh ngạc màn vừa rồi:
- Này!
- Dạ.. Dạ, đừng đánh em!
- Ngươi điên à, từ nay tiểu thư sẽ bảo vệ cho em!
Tiểu Vân nghe vậy, nước mắt mạnh mẽ chảy ra khiến cho Mộ Dung Nguyệt kinh ngạc.
- Tiểu thư, người đánh chúng như vậy sẽ kinh động đến Vân Kiều.. Ả ta sẽ nói cho vương gia ngay!
- Ngươi ở đây đi, ta vào suy nghĩ biện pháp!
- Dạ!
Mộ Dung Nguyệt đi vào ngồi lên giường thì bất ngờ bên cửa sổ xuất hiện nam nhân anh tú.
- Chu choa ơi! Là nam nhân đẹp nha!
- Huyền Vũ, tham kiến chủ nhân! - Huyền Vũ quỳ xuống trước mặt nàng
Nàng nhìn qua nhìn lại trong phòng rồi chỉ tay vào mình hỏi:
- Ta sao?
- Vâng, chính là người!
- A... Vậy ngươi biết võ công không?
- Chỉ là sơ sơ thôi ạ! - Huyền Vũ nói
- Pháp thuật?
- Tất nhiên là có nhưng ta so với chủ nhân vẫn là kém xa!
- Ta giờ chỉ có thể giữ lại mạng là may rồi! Ngươi vậy giúp ta giải quyết người của tên vương gia đó đi!
- E là không thể thưa chủ nhân! Ta không thể làm lộ thân phận người và ta được!
- Ai.... Vậy giờ làm sao? Nếu hắn là kẻ không võ ta còn có cơ may sẽ thắng nhưng chả phải tiểu thuyết thường viết vương gia võ công xuất chúng sao? - nàng thở dài nặng nề
- Vậy người có thể dùng cây roi Anh Vũ để ra tay!
- Mau biến ra cho ta!
Huyền Vũ đưa tay ra đọc nhẩm câu thần chú lập tức cây roi có tay nắm đen chạm khắc tinh sảo hiện ra. Mộ Dung Nguyệt cầm lên khẽ nhẩm theo lời Huyền Vũ, cây roi biến thành trường kiếm thật đẹp.
- Có cái này là ok rồi! - nàng nói ra tiếng ngoại ngữ
- À mà sao ta có thể hoạt động và mọi người nhìn thấy ta như con người vậy? - Mộ Dung Nguyệt thắc mắc
- Nhờ có Xích lệ châu, xích lệ châu chính là vật vô cùng có sức công phá nó biến cho các quỷ nhân hoạt động và mọi người nhìn thấy như một con người! Nói là ma mà vẫn là người chính là như vậy, chỉ cần ngươi không bỏ xích lệ châu ra thì cứ như con người!