Đang suy nghĩ cao hứng thì nàng quay sang thấy bàn thức ăn liền nhào tới xem:- Cái này ngươi có thể ăn! - Hiên Viên Hạo hào phóng nói
- Ngươi ăn thử ta coi lỡ có thuốc độc ngươi chết trước! - Mộ Dung Nguyệt nhìn
Hiên Viên Hạo cầm đũa lên ăn trước mặt nàng. Mộ Dung Nguyệt cầm đũa lên ăn:
- Ngươi tốt nhất ăn xong rồi yên lặng trong phòng đi rõ chưa?
- Ta biết!
Mộ Dung Nguyệt cứ cắm cúi ăn, Hiên Viên Hạo liền sải bước ra ngoài. Huyền Vũ hiện nguyên hình:
- Có vẻ hắn quan tâm ngươi!
- Haha, chả phải lúc trước hắn chung thuỷ là căm ghét ta sao? Ta đây chỉ có mơ ước nhỏ bé là thành hoàng hậu được rồi!
Nàng nói xong, ánh mắt Huyền Vũ cho nàng chính là khinh bỉ. Nữ nhân háo sắc!
Ăn xong chính là cần đi dạo nha, Mộ Dung Nguyệt nhìn ra ánh nắng mặt trời khẽ mỉm cười, mặt trời nhẹ vậy không sao. Nói xong nàng sải bước đi quanh vương phủ tham quan, oa, quả nhiên là phủ vương gia đặc biệt to lớn nha! Chính là không ngờ đi làm sao nàng lại lạc đường... Kim Hương cát..
- Kim Hương cát! Chắc là khuê phòng của nữ nhân nào vào hỏi xem đã!
Mộ Dung Nguyệt đẩy cửa đi vào, khói bay mù mịt. Nàng nhìn xung quanh thì:
- Ai? - tiếng nói của tên đáng ghét vang lên làm nàng giật mình
- Không phải chứ! - nàng liền rón rén quay ra định chạy thì
- Mộ Dung Nguyệt, ngươi bước thêm bước nữa ta liền đập gãy chân ngươi!
Mộ Dung Nguyệt thân người cứng đơ, lúc này phía sau Hiên Viên Hạo trần trụi đứng sau nàng.
- A! - khi nàng quay lại chúnh là nhìn thấy tất cả
- Ngươi to gan dám xem bổn vương tắm bây giờ còn giả vờ..! - Hiên Viên Hạo nói lạnh
- Vương..vương gia, dù sao thì ngươi vẫn nên đi mặc y phục vào!
- Chả phải ngươi thích ngắm sao? - Hiên Viên Hạo nhếch môi
- Đừng có hoang tưởng, ngươi nghĩ là ta không dám nhìn sao? Ta chỉ là tôn trọng ngươi, ta chả phải là chưa xem qua phim + thà tất gì phải ngại! - Mộ Dung Nguyệt đối mặt với hắn
- Ngươi...!
- Với lại nhìn kĩ của ngươi vẫn là nhỏ lắm.. Đừng có mơ tưởng!
Nói xong, nàng quay bước đi nhanh ra phòng, cả má đều ửng hồng một tầng lớp. Hiên Viên Hạo trong phòng tắm tức giận vô cùng, xú nữ nhân ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ!
Ngày hôm sau, Mộ Dung Nguyệt được lệnh cùng vương gia và trắc phi vào cung thỉnh an thái hậu. Từ sáng sớm, Tiểu Vân đã giúp nàng chuẩn bị mọi thứ:
- Tiểu thư, người vạn lần không nên trước mặt thái hậu ra vẻ mất ngủ như vậy!
- Biết rồi, còn sớm như vậy ta đi ngủ chút!
- Tiểu thư chúng ta cần trang điểm rồi lên đường tới hoàng cung!
- Còn tận canh giờ nữa, ta đi ngủ! Còn canh giờ gọi ta dậy, ta tự trang điểm!
Nàng chợp mắt chưa được bao nhiêu thì tiểu Vân kêu nàng dậy. Dùng nước rửa mặt cho thật tỉnh táo, Mộ Dung Nguyệt ngồi trước gương cho tiểu Vân bới tóc lên. Nhìn kĩ vào khuôn mặt, Mộ Dung Nguyệt khá tự hào rồi trang điểm nhẹ lên khuôn mặt nhưng lấy thỏi son vẽ ngay bên thái dương là một đoá hoa anh đào làm nàng thêm đẹp.
- Tiểu thư, người đẹp quá!
- Quá khen! Ta đi thôi!
Tiểu Vân đưa tay đỡ nàng lên rồi tiêu sái đi lên hành lang vương phủ, tất cả mọi người trầm trộ nhìn nàng không thể tin. Hiên Viên Hạo nhìn nàng cũng thoáng bất ngờ, tay Vân Kiều siết chặt:
- Đi thôi, ngươi muốn bị thái hậu la a!
Thật ra nàng chính là muốn gặp hoàng thượng soái ca và các hoàng tử công chúa nha. Xe ngựa của Sát Tôn vương gia đi trên đường tất cả mọi người né ra:
- Sao họ lại sợ ngươi như vậy nhỉ?
Tiểu Vân nhìn nàng trợn mắt ngạc nhiên, ai trong kinh thành không biết thủ đoạn giết người không gớm máu của vương gia chứ.