Cung Trĩ nhìn sang theo tiếng nói chuyện, trông thấy người tới, nàng hơi kinh ngạc nhướng mày, lại ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chị Chu Nhan."
Gọi xong, Cung Trĩ lại liếc nhìn Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh đứng ở bên cạnh mình, không nói tiếng nào, nhìn qua bình tĩnh và lạnh nhạt.
Mà cô vốn không nên như vậy.
Chu Nhan, đây là vị hôn thê mà Cung gia quyết định cho Cung Dực, trong nguyên tác, cũng giày vò Thẩm Dĩnh không có ít.
Nếu Thẩm Dĩnh sống lại, vậy tại sao còn bình thản như thế? Đây quả thực không khoa học!
[Loài người ấy mà, quả nhiên là thích nhẫn nhục, không nghe thấy tiếng trị số hắc hóa tăng cao, tôi có hơi không quen.]
Cung Trĩ không nhịn được cảm khái.
Mà hệ thống đã biết nịnh hót rất thành thạo: [Dù trị số hắc hóa lên cao cũng không sao, trị số hắc hóa đã giảm xuống rồi! Ký chủ chính là người phụ nữ đã vượt qua đỉnh núi trị số hắc hóa đó.]
[Khiêm tốn một chút.]
Cung Trĩ cười mỉm ở trong lòng, mà lúc này Chu Nhan đã chạy tới trước mặt Cung Trĩ.
Gia thế của Chu Nhan hơi thấp hơn nhà họ Cung một chút, nhưng cũng là thế gia số một số hai trong thành phố A, cô trang điểm tinh tế và rất có phong cách, bản thân cũng là một người làm ăn lão luyện, khắp người đều tỏa ra khí chất thuộc về nữ cường nhân.
Cô nhìn lướt qua xung quanh Cung Trĩ, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Dĩnh.
Đây lẽ nào cũng là cái gọi là ảnh hưởng của "vận mệnh" sao?
Cung Trĩ hơi nghiêng người, đứng ở trước mặt Thẩm Dĩnh.
Nhưng nàng không đủ cao, không che được Thẩm Dĩnh, ngược lại làm Thẩm Dĩnh nổi bật hơn.
Đầu ngón tay của Thẩm Dĩnh giật giật, cúi đầu nhìn ngón tay Cung Trĩ buông thõng ở bên người, lúc này mới nhướng mày nhìn về phía Chu Nhan.
Chu Nhan cười một tiếng: "Đây là bạn em?"
Cung Trĩ nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Dĩnh, cười với cô một cái như là động viên, quay đầu: "Đúng vậy ạ, bạn tốt của em.
Hôm nay em nhờ anh em giúp em một chuyện nhỏ, chị Chu Nhan không gặp anh em à?"
"Chị tới quá muộn, không gặp anh ý." Chu Nhan tỏ ra hơi thất vọng, nhưng nét diễn quá hời hợt, hoàn toàn không có nhập tâm, nhìn cái là biết đang lừa gạt cô bé.
Cô bé Cung Trĩ hơi coi thường, trên mặt có chút tức giận: "Ai ở bên cạnh em mật báo với chị? Đây cũng thật quá đáng.
Em chỉ là nhờ anh em giúp bạn em một chút mà thôi."
"Nào có ai mật báo, chẳng qua là anh em luôn rất yêu quý em, chỉ sợ em bị lừa gạt, cũng lải nhải mấy câu ở trước mặt chị thôi."
Chu Nhan nói đoạn, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Dĩnh, lúc đầu cô trông hơi nghi ngờ, sau đó trở nên bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Dĩnh hơi mang theo khinh thường và địch ý.
Cô quay đầu nhìn về phía Cung Trĩ, nói chuyện vẫn hết sức hiền hòa: "Em cũng đừng trách chị lải nhải mấy câu, giao du với bạn bè vẫn phải cẩn thận một chút.
Đặc biệt là nhà như chúng ta.
Có một số người ấy mà, biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Họ chính là thấy em trẻ tuổi, hạng người gì cũng dám xáp đến trước mặt em."
Cung Trĩ cong cong mắt, nhìn qua ngoan ngoãn: "Em tất nhiên nghe chị."
Vẻ ngoan ngoãn này làm Thẩm Dĩnh liếc xéo, nhưng lại lấy lòng Chu Nhan, cô đưa tay bẹo má Cung Trĩ: "Biết là tốt.
Được rồi, nếu không gặp được người, vậy chị liền đi trước."
Chu Nhan giống như bề ngoài của cô, hấp ta hấp tấp, tới lui đều vội vã.
Trông thấy người đi rồi, lúc này Cung Trĩ mới xoa xoa gò má bị bóp đau của mình, nhíu mày: "Cũng coi như đi rồi...Rốt cuộc là kẻ nào khua môi múa mép truyền tới tai chị ấy."
"Hơn phân nửa là chị Tôn." Thẩm Dĩnh mở miệng.
"Có thể." Tôn Tĩnh hợp tác với Cung gia lâu như vậy, lần này lại là Cung Dực ra mặt can thiệp, ép Tôn Tĩnh làm đá mài dao.
Tôn Tĩnh dù sao cũng sẽ không cam chịu, cho dù không có tổn thương thực tế, nhưng chắc chắn sẽ giở chút thủ đoạn nhỏ gây thêm ít khó chịu cho Thẩm Dĩnh.
Dù sao mặt mũi đã xé toang, ai cũng không tiện nói gì.
Nói không chừng còn phải bởi vì chút áy náy này, bỏ qua cho Tôn Tĩnh.
Cung Trĩ xoa mặt suy tư, mà Thẩm Dĩnh thì lại gần, nắm lấy tay Cung Trĩ, cô nhìn gò má của Cung Trĩ, khẽ nói: "Đỏ hết cả rồi, chị đi lấy một túi chườm nước đá cho em thoa."
"Không sao, tủ lạnh trong xe có."
"Vậy thì trở về trên xe."
Thẩm Dĩnh nói đoạn, dắt tay Cung Trĩ đi ra ngoài.
Cung Trĩ bị kéo đi, loạng choạng, hầy một tiếng, kêu: "Chị chầm chậm thôi."
Thẩm Dĩnh bèn chậm lại bước chân, cùng Cung Trĩ sóng vai đi về phía trước, tay Cung Trĩ cựa quậy, không giãy ra khỏi Thẩm Dĩnh, bèn không giãy giụa nữa.
Trong lòng nàng còn có rất nhiều tò mò muốn hỏi, mặc dù tư thế như vậy rất thân mật, nhưng có thể để cho Thẩm Dĩnh thả lỏng lại.
Nàng đã phát hiện, khi có tiếp xúc da thịt với Thẩm Dĩnh, tâm trạng của Thẩm Dĩnh luôn có thể bình tĩnh lại rất nhanh.
Mọi người đều nói đứa trẻ thiếu thốn tình thương có chứng khao khát da thịt mà.
"Trước kia chị ấy...từng ức hiếp chị, sao chị gặp chị ấy lại bình tĩnh như vậy?"
Không nói cái khác, Thẩm Dĩnh gặp Ông Nam đã kích động như vậy, tại sao lại phản ứng như thế với Chu Nhan.
Thẩm Dĩnh liếc nhìn ánh mắt tò mò của Cung Trĩ, cô biết Cung Trĩ không có ác ý, nhưng vẫn hơi ấm ức.
Khi đối đãi với người ngoài, Cung Trĩ luôn thiên vị mình, dáng vẻ trông rất kiên cường, dù Thẩm Dĩnh không thừa nhận, nhưng điều này vẫn làm cho cô vô cùng hưởng thụ.
Mà khi đối đãi với Chu Nhan, nàng lại ngoan ngoãn như vậy, còn gọi người ta là chị.
"Em nhiều chị thật đấy."
Tay Thẩm Dĩnh nắm chặt Cung Trĩ hơi dùng sức, khi Cung Trĩ còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn thì lại chợt buông lỏng, chỉ nắm hờ hờ.
Sau khi cô nói xong câu không đầu không đuôi này, lúc này mới giải thích: "Chu Nhan...cô ấy là vị hôn thê của anh em, đứng ở trên góc độ của cô ấy, thật ra cũng không có sai."
Cung Trĩ yên lặng trong chốc lát, nàng chỉ trở tay nắm chặt Thẩm Dĩnh, trong lòng âm thầm cảm khái: [Cô ấy quả là một người tốt.]
[Nhưng nữ chính vẫn hắc hóa mà, ký chủ phải giảm trị số hắc hóa của cô ấy cho tốt đó.]
Người như vậy, nhưng chỉ có thể sa vào cực khổ mà vận mệnh mang đến cho cô, Cung Trĩ cảm thấy không nên như vậy.
Có lẽ nàng không giúp được quá nhiều người, ngay cả Thẩm Dĩnh cũng là nàng bị ép trợ giúp, nhưng nàng nghĩ, nếu nàng đã nhúng tay, sẽ không để cho Thẩm Dĩnh lại sa vào hoàn cảnh tuyệt vọng, chỉ có thể "hắc hóa" như vậy nữa.
Cô rõ là một cô gái rất lợi hại, nhưng dù có lợi hại, kiên cường như thế nào đi nữa, người như vậy, nên được ông trời sủng ái, mà không phải rơi vào trong bóng tối.
Ngày hôm sau, trong công ty Triều Sinh liền truyền khắp mọi tin tức lớn nhỏ, dẫn tới chấn động nội bộ vô kể.
Trương Sơn tận chức tận trách truyền cho Cung Trĩ nghe những tin này.
"Đúng rồi, bây giờ Thẩm tiểu thư yêu cầu tôi đưa đón cô ấy đến cửa công ty mỗi ngày."
Khi Cung Trĩ nghe Trương Sơn nói, nàng đang gọt táo cho Thẩm Thư.
Thẩm Thư ngủ thiếp đi, hơi ngả vào trên giường bệnh, một quyển sách đặt ở trên người bà, hình như khi đọc sách lỡ ngủ quên mất.
Cung Trĩ hạ thấp giọng xuống: "Cứ làm như cô ấy nói."
Trương Sơn ở đầu dây bên kia đáp lại một tiếng, cúp điện thoại, lúc này hắn mới tỏ ra hơi kinh ngạc.
Ai cũng có thể nhìn ra được, Thẩm Dĩnh là đang mượn thế Cung Trĩ, mặc dù cô có một thành tựu ở Triều Sinh, nhưng căn cơ quá nông, làm sao có thể so với Tôn Tĩnh, vì vậy dùng Trương Sơn, mượn Cung Trĩ sau lưng Trương Sơn, cáo mượn oai hùm.
Mà Cung Trĩ thì đại biểu cho lập trường của cha con Cung gia.
Có Cung Trĩ ngầm thừa nhận ủng hộ, mấy phe trung gian trong công ty sẽ rất mau xuất hiện phản bội, như vậy cô có thể gom lại thế lực rải rác rất nhanh, chế tạo ra một nguồn lực thuộc về mình.
Chiêu này đơn giản thô bạo, nhưng chắc chắn sẽ hữu hiệu.
Mấu chốt chỉ ở thái độ của Cung Trĩ.
Mà nay Trương Sơn biết, Cung Trĩ đã tỏ rõ thái độ.
Xem ra sau này còn phải cung kính với Thẩm tiểu thư hơn một chút, Trương Sơn phán đoán ở trong lòng.
Cung Trĩ không có để ý đến suy nghĩ của Trương Sơn, nàng cắt trái táo thành miếng nhỏ, để vào bên cạnh.
Thẩm Thư còn đang ngủ, thật ra bà không phải là người ngủ say, lúc mới đầu bà luôn bị Cung Trĩ đánh thức.
Nhưng mà bây giờ...
Cung Trĩ nhìn gương mặt tiều tụy của Thẩm Thư, nàng cũng sẽ không cho rằng Thẩm Thư là bởi vì quen thuộc với mình, bộ dáng này của Thẩm Thư, nói rõ thân thể của bà đã càng ngày càng kém.
Cung Trĩ chỉ ngồi ở một bên yên lặng chờ đợi, không bao lâu, y tá liền mở cửa đi vào, cô trông thấy Cung Trĩ, mỉm cười với nàng.
Cung Trĩ nhẹ chân nhẹ tay nhường ra một bên, nhìn y tá đổi thuốc cho Thẩm Thư.
"Dì Thẩm thân thể thế nào rồi?" Cung Trĩ nhỏ giọng hỏi.
"Bọn chị hi vọng có thể mau chóng làm giải phẫu." Y tá trả lời, mấy hôm nay cô gần như ngày ngày đều có thể gặp Cung Trĩ, cũng dần dần quen thuộc đối phương, nói chuyện cũng thân quen, "Bệnh nhân đã được lấy số rồi, chỉ cần làm giải phẫu, cơ bản có thể duy trì mười mấy năm.
Mặc dù về sau sợ cũng phải chạy thận...Nhưng mà cũng có thể sống an hưởng trong mười mấy năm."
"Chị, rốt cuộc dì ấy mắc bệnh gì vậy? Em chỉ biết phải thay thận." Cung Trĩ buột miệng nói ra, nhưng ngay sau đó nhớ tới giọng điệu chua chát của Thẩm Dĩnh, nói rằng nàng có rất nhiều chị, nàng không nhịn được muốn cười.
Thẩm Dĩnh vẫn còn trẻ, phải biết tuổi tác của Cung Trĩ kiếp trước cũng không thể tùy tiện gọi người khác là chị.
Bây giờ mỗi khi gọi nhiều một tiếng, đều là mình kiếm lời.
"Là bệnh di truyền." Y tá hạ giọng trả lời, "Nhưng thay thận thì phải phù hợp, bây giờ có thể lấy được số, có thận thích hợp, đã là vô cùng may mắn.
Nếu không, e rằng phải để người thân hiến cho, ca bệnh từ trước đến giờ có % trở lên đều là mẹ quyên thận cho con."
Cung Trĩ gật đầu một cái.
Y tá nhìn Cung Trĩ đứng ở nơi đó, trông vô cùng ngoan ngoãn, lại không nhịn được an ủi mấy câu: "Em và Thẩm tiểu thư quan hệ thật tốt, giúp đỡ em ấy như vậy.
Trước kia em ấy chịu khổ rất nhiều, mỗi lần tới thăm mẹ đều lên dây cót tinh thần, bọn chị thấy mà thương.
Bọn chị thấy dì Thẩm len lén khóc nhiều lần.
Có mấy lần...dì Thẩm cũng có suy nghĩ cực đoan..."
Nói đến đây, giọng y tá khẽ khàng hơn: "Bây giờ có người bạn tốt như em có thể giúp một chút, em ấy cũng có thể tốt hơn rất nhiều."
"Dạ, em sẽ trông nom họ." Cung Trĩ nói chuyện ngoan ngoãn, y tá nghe mà vui vẻ.
Y tá thu dọn dụng cụ trong tay, lại liếc mắt nhìn Thẩm Thư, lúc này mới nói: "Bây giờ ấy...nhìn thấy hi vọng rồi, tin chắc sau khi giải phẫu, liền có thể khổ tận cam lai."
(Khổ tận cam lai có nghĩa là hết khổ đến sướng, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung sướng.)
Cung Trĩ giả bộ không nghe ra khuyên lơn ẩn giấu trong lời nói của y tá, nàng gật đầu một cái: "Đúng vậy, nhất định sẽ khổ tận cam lai."
Y tá nở nụ cười, chào tạm biệt với Cung Trĩ.
Mà Cung Trĩ thì ngồi trở lại, tay nàng nắm chặt điện thoại, khi thân thể của Thẩm Thư càng ngày càng kém, Cung Trĩ biết, cũng ngày càng đến gần ngày hôm đó trong đại cương.
Mặc dù đại cương sẽ không nói cho Cung Trĩ thời gian cụ thể, nhưng nếu Thẩm Thư đến thời điểm phải thay thận mới có thể tiếp tục gắng gượng, đó phải là thời điểm mấu chốt.
[...!Tôi thật có thể thay đổi vận mệnh sao?]
Cung Trĩ thầm hỏi trong lòng.
[Dòng vận mệnh thì không có cách nào thay đổi, giao nhau là tất nhiên.
Ký chủ, chỉ có con người mới có thể thay đổi sự lựa chọn của vận mệnh.]
Hệ thống trả lời.
Mặc dù đây là một giọng điện tử lạnh như băng, nhưng không hiểu sao có kiểu cảm giác triết học.
Cung Trĩ siết chặt điện thoại, nàng dồn nén hoang mang và luống cuống trào dâng dưới đáy lòng, giống như khi kiếp trước một mình dốc sức làm việc, gặp phải khó khăn.
Nàng sẽ đối mặt với khó khăn bằng hết sức của mình.
Bởi con người như Thẩm Dĩnh, không nên có kết cục như vậy.
Cũng bởi con người như Thẩm Thư, cũng không nên bị kẻ bỉ ổi hại chết..