Quỷ Y Quận Vương Phi​

chương 136: thái tử tây tuyết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước linh đường, mọi người si ngốc nhìn trưởng công chúa cùng Dư ma ma. Đoán mò chủ tớ nhà này đang muốn diễn tuồng gì, nhưng trưởng công chúa lại im lặng. Trong lòng hai người hiểu rõ nhất, cho dù bà có nói gìngười khác cũng không tin, nhất là Vân Nhiễm. Trưởng công chúa đau đớn không dám nhìn, nhưng trong nỗi đau lại có niểm vui mừng, bởi vì nữ nhi của mình chưa chết, còn rất xuất sắc, khiến người làm mẫu thân như bà cũng cảm thấy sung sướng.

Ánh mắt trưởng công chúa yên tĩnh, vẻ mặt thản nhiên nhìn Vân Nhiễm, không nói thêm lời nào dẫn Dư ma ma rời đi.

Bóng dáng của bà thong dong, cao quý nhanh chóng biến mất trước cửa phòng.

Dư ma ma theo sát bà, trước lúc đi khuất còn nhanh chóng quay đầu nhìn Vân Nhiễm một cái.

Vân Nhiễm nhìn ra ánh mắt của bà có chút khác thường, nhưng cũng không thấy có ý hại người.

Vân Nhiễm không nhịn được nhíu mày, công chúa Phùng Dực làm vậy là có ý gì?

“Người đâu, tiễn trưởng công chúa rời đi.”

“Ân, quận chúa,” Tiểu nha hoàn nhanh chóng lĩnh mệnh dẫn trưởng công chúa xuất phủ.

Vân Nhiễm tiếp tục đón tiếp khách nhân, không ít người cảm thấy trưởng công chúa thật quái dị.

Phu nhân Vũ An hầu lên tiếng trước: “Trưởng công chúa đến bái tế tứ tiểu thư, còn nói ra những lời như vậy là có ý gì?”

“Bà muốn tỏ ra mình yếu thế trước mắt quận chúa.”

“Sao có khả nằng, là người khác còn có thể tin, nhưng bà là trưởng công chúa, luôn có cá tính kiên cường mạnh mẽ, sao có thể tỏ ra mình yếu thế?”

“Vậy ngươi nói xem bà ta có ý gì.”

“Có lẽ công chúa mệt mỏi, không muốn đấu.”

“Nhưng bà vẫn một mực khẳng định quận chúa hại chết nữ nhi, sao có thể dễ dàng dừng tay?”

Mọi người bàn tán náo nhiệt, Vân Nhiễm im lặng, vừa uống trà vừa suy nghĩ. Rốt cuộc trưởng công chúa có ý gì? Hôm nay tới đây là vì muốn nhận thua sao, không, nàng tuyệt đối không tin nữ nhân tàn nhẫn giết người như ngóe lại biết dừng tay. Chuyện ngày hôm nay nhất định còn có ẩn tình khác, nàng còn trưởng rằng chủ tớ hai người sẽ ra tay, nhưng bọn họ lại án binh bất động.

Vân Nhiễm tiếp đón khách nhân một lúc rồi ra lệnh cho nha hoàn, mời các vị phu nhân tiểu thư đến sảnh dùng cơm. Còn mình dẫn theo Lệ Chi, Sơn Trà cùng Dữu Tử trở về viện Như Hương. Đợi đến khi bên cạnh không có người, Sơn Trà không nhịn được lên tiếng hỏi: “Quận chúa, người nói xem hôm nay trưởng công chúa chạy tới đây để sám hối là thật sao, theo lý mà nói thì không đúng nữ nhi của bà đã chết, tình nhân đã chết, sao lại chạy đến xin lỗi quận chúa.”

“Có lẽ đây là thủ đoạn khác của bà ta, không thể khinh thường nữ nhân này.”

Vân Nhiễm nói xong, dùng mật âm ra lệnh cho Long Nhất đi giám sát trưởng công chúa. Xem nữ nhân này có thật sự đến am ni cô. Nếu như bà ta thật sự tới, chứng tỏ âm mưu của bà rất lớn, nàng nhất định phải cẩn thận.

Vân Nhiễm dẫn vài người trở về viện Như Hương. Trên đường đi lại gặp công chúa An Nhạc dẫn vài nha hoàn đi tới.

Thần sắc của An Nhạc tốt hơn trước rất nhiều, vừa thấy Vân Nhiễm liền tiến lên vài bước.

“Trường Bình, ngươi không sao chứ, ta nghe nói hôm nay bác tới đây.”

Công chúa An Nhạc lôi kéo tay Vân Nhiễm lo lắng, Vân Nhiễm lắc đầu: “Không có việc gì, hôm nay bà chạy tới nói với ta là mệt mỏi không muốn đâu tiếp. Bà muốn đến am ni cô ăn chay niệm phật, ngươi nói có tin được không không?”

Công chúa An Nhạc Sở Thanh Dịch mở to mắt lắc đầu, nàng không tin chuyện như vậy. Nàng hiểu bác là người như thế nào, tuy bình thường không thích bắt nạt người khác, nhưng động đến nữ nhi bà liền mất lí trí. Bây giờ nữ nhi đã chết, bà tuyệt đối không thể có thái độ như vậy.

“Hay là để ta thử thăm dò ý của bà, xem bà có mục đích nào khác không.”

An Nhạc chân thành nói, nàng sợ Vân Nhiễm chịu thiệt. Nàng biết thủ đoạn của bác, ngay cả thái hậu trong cung còn không có cách. Bà có thể chỉ thẳng vào mặt thái hậu nói, thái hậu chỉ là một tiểu thiếp được tiên đế sủng ái, bây giờ lên làm thái hậu lại dám xem thường trưởng công chúa, bà muốn vào lăng khóc tiên đế, thái hậu lập tức không dám gây sự với bà. Trưởng công chúa vào lăng khóc tiên đế, đây là chuyện lớn, nhưng những thái hậu đến hoàng thượng cũng không dám động. Có điều sau này bà ít gây chuyện hơn. trừ những chuyện liên quan đến nữ nhi, bình thường bà vẫn là người hiểu đạo lí.

Vân Nhiễm kéo tay An Nhạc: “Quên đi, ngươi đừng lo cho ta, ta không có chuyện gì. Ngược lại gần đây ngươi thế nào, ta vốn muốn đi thăm người, nhưng bận không thể dứt ra?”

Vân Nhiễm nhìn An Nhạc, hai người tiến vào viện Như Hương. Thanh Dịch nghe Vân Nhiễm nói vậy, sắc mặt thản nhiên, khóe môi cười có chút bất lực: “Rất tốt, Vân Hương Di vào phủ cũng coi như an phận.”

“An phận sao?”

Vân Nhiễm kinh ngạc, nàng hiểu Vân Hương Di. Ả ta chính là chủ tử không an phận, Vân Nhiêm nhìn An Nhạc ôn hòa nói: “An Nhạc, chuyện này ta không giúp được ngươi, tất cả phải dựa vào chính mình.”

“Ta biết, ngươi yên tâm đi, thân là công chúa hoàng thất, chẳng lẽ lại sợ một tiểu thư không chính thức của phủ Vân vương.”

Trên người An Nhạc tự giác tỏa ra phong phạm của công chúa hoàng thất. Trước kia chẳng qua là nàng khinh thường dùng quyền thế bức người. Nhưng bây giờ nàng đã nghĩ khác, có đôi khi mình không bức người sẽ có người không nhớ thân phận của mình, giống như Đường Tử Khiên, giống như Vân Hương Di. Bọn họ có ai thèm đẻ nàng vào trong mắt.

“Trường Bình, ngươi không cần lo lắng cho ta, bây giờ ta đã từng bước điều chỉnh tâm tình. Trước kia tình yêu với ta là trời, nhưng bây giờ sẽ không. Bởi vì tình yêu trong ta đã vỡ nát, hiện tại ta là công chúa hoàng thất, người khác không dễ dàng bắt nạt ta.”

An Nhạc nói xong không muốn tiếp tục đề tại này, trên người Trường Bình có không ít chuyện, nàng không muốn chuyện của mình khiến nàng ta thêm phiền lòng.

“Phải rồi Trường Bình, gần đây ta phát hiện mình rất thích luyện võ, gần đây chuyên tâm luyện tập, tuy rằng có chút khó, nhưng ta vẫn thấy rất hứng thú.”

An Nhạc nhắc đến chuyện này cực kỳ hưng phấn. Vân Nhiễm nghe thấy hứng thú: “Chuyện này rất tốt nha, ngươi tập võ có thể bảo vệ chính mình. Tuy rằng bên người công chúa có không ít thị vệ, nhưng dựa vào chính mình vẫn tốt hơn.”

An Nhạc gật đầu, lôi kéo tay Vân Nhiễm hưng phấn nói chuyện luyện võ.

“Trường Bình, ta phát hiện luyện võ không tệ, cả người tập trung, không suy nghĩ gì, hoàn toàn đắm chìm trong cảnh giới võ học, chỉ có chiêu thức cùng linh hồn của chính mình.”

Vân Nhiễm kinh ngạc, không ngờ An Nhạc lại có thiên phú luyện võ. Có rất nhiều người luyện tập thời gian dài cũng không đạt đến cảnh giới vô ngã. Nhưng nàng trong thời gian ngắn như vậy lại có thể luyện được, đây đúng là một chuyện vui.

“An Nhạc, không tệ, tương lai có thể võ công của ngươi không đến cảnh giới đăng phong tạo cực, nhưng ta có thể khẳng định sẽ không quá kém.”

“Thật vậy sao? Nói vậy, ta cũng không thua kém người khác.”

An Nhạc vì Vân Nhiễm khen ngợi mà hưng phấn, tuy rằng nàng xuất thân từ hoàng gia. Nhưng luôn cho rằng chính bản thân mình không làm nên chuyện gì, bây giờ nghe Vân Nhiễm nói, nàng thấy cuối cùng mình cũng làm được một việc. Quan trọng nhất là lúc luyện võ nàng có thể quên đi tất cả, quên mình đã gả cho Đường Tử Khiên, quên nam nhân này thông thương mình, quên luôn cả Vân Hương Di.

Vân Nhiễm lôi kéo tay An Nhạc đi vào phòng khách viện Như Hương, cười nói: “Ngươi vốn không kém, là ngươi tự nghĩ mình kém.”

“Ân, Trường Bình, ta quyết định luyện võ công thật giỏi, như vậy cũng coi như mình làm được một việc.”

“Chúc ngươi thành công,” Vân Nhiễm đập tay với An Nhạc. An Nhạc phát hiện ở cùng một chỗ với Vân Nhiễm, tính tình nàng không dịu dàng giống như ở trong cung. Từ từ vui vẻ cởi mở, sáng sủa, xem ra nàng cần phải tiếp xúc nhiều với Vân Nhiễm, nói không chừng mình cũng ngày càng trong sáng, nàng hi vọng mình có thể làm một người than thản, sảng khoái.

“Trường Bình, cảm ơn ngươi vẫn giúp ta.”

“Không phải chúng ta là bằng hữu sao, lẽ dĩ nhiên phải giúp đỡ nhau, nói không chừng sau này ta còn cần ngươi hỗ trợ.”

Vân Nhiễm cười nói, An Nhạc sảng khoái đồng ý: “Trường Bình, nếu ngươi cần ta giúp, chỉ cần nói một tiếng, bất kể là chuyện gì, ta cũng đều giúp ngươi.”

An Nhạc chân thành, Vân Nhiễm gật đầu: “Ta sẽ nhớ kĩ lời của ngươi, đến lúc đó đừng chạy nợ nha.”

“Ta mới không cần chạy nợ.” An Nhạc nhanh chóng nói, nàng vẫn muốn giúp Trường Bình, đáng tiếc không có cơ hội ra tay.

Vân Nhiễm lấy ra một lọ thuốc đưa cho An Nhạc: “Đây là thuốc dưỡng khí, bổ máu, có lợi đối với việc luyện võ của ngươi, mỗi ngày uống một viên.”

Nàng luyện thuốc này để cho ba tiểu nha đầu dùng, đúng lúc lại dư một lọ để cho An Nhạc, rất có ích với người luyện võ.

Vân Nhiễm nghĩ tới thạch nhũ trong chùa Tướng Quốc, lại buồn bã. Nếu không phải nàng hủy diệt thạch nhũ, thứ đó rất có lợi cho người luyện võ, lúc đó nàng chỉ hành động theo cảm tính, không muốn để cho nhiều người biết chuyện năm đó của hoàng đế Sở Nguyên Anh cùng Phương Hàm Đan.

An Nhạc vui sướng nhận lấy, cao hứng cảm ơn: “Cảm ơn Trường Bình, đây đúng là đồ tốt.”

An Nhạc cẩn thận cầm lấy lọ thuốc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm: “Trường Bình, hay là để ta đi thằm dò ý tứ của bắc, xem rốt cuộc bà muốn làm gì.”

Thật ra, An Nhạc muốn khuyên bác dừng tay. Nhưng với tính tình của bà chỉ sợ không được, người chết là nữ nhi của bà. Muốn bác dừng tay lại trừ phi nữ nhi của bà sống lại, bà quá yêu mà sinh hận.

Vân Nhiễm ngăn cản An Nhạc, nếu để cho nàng đến hỏi, nhất định sẽ đánh rắn động cổ, bởi vì trưởng công chúa rất khôn khéo. An Nhạc khó lòng qua mắt được bà, nếu để bà biết An Nhạc thử mình, có thể sẽ ra tay với An Nhạc, hoặc cố tình tung tin giả. Đây không phải là một lựa chọn thông minh.

“Ngươi đừng hỏi, có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ, hơn nữa dù bà ta có nói cho ngươi, cũng là tin tức giả, trưởng công chúa rất thông minh.”

An Nhạc cũng nghĩ như vậy, nếu nàng có một nửa sự thông minh của bác, cũng sẽ tim được một nam nhân tốt. Trước kia bác cùng phò mã rất ân ái. Nghe nói phò mã rất yêu bà, dù vài năm không có con, nhưng ông vẫn sủng bà, dẫn bà đi khắp nơi chữa bệnh cho đến khi sinh hạ quận chúa Minh Tuệ.

An Nhạc gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng dặn dò Vân Nhiễm: “Tóm lại ngươi cẩn thận một chút, nếu có gì cần ta giúp cứ thông báo cho nha hoàn đến tìm ta.”

Vân Nhiễm gật đầu, hai người nói chuyện thêm một lúc An Nhạc mới dẫn theo nha hoàn trở về luyện võ. Gần đây nàng chăm chỉ luyện công, cả người hưng phấn, nha hoàn cũng không ngăn cản nàng, bởi vì chỉ có luyện võ công chúa mới vui vẻ, các nàng mới không đau lòng.

Chập tối, Long Nhất về báo tin, trưởng công chúa thật sư dẫn ma ma lớn tuổi đến một am ni cô nổi danh cách thành năm mươi dặm.

Long Nhất bẩm báo: “Quận chúa, thuộc hạ điều tra ra, trưởng công chúa không dẫn theo thị vệ đến am ni cô có cần thuộc hạ dẫn người qua xử bà?”

Long Nhất là người theo trường phái hành động, Vân Nhiễm phất tay, nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Biết đâu bà ta bí mật thiết lập thiên la địa võng, mục đích đến am ni cô là muốn tóm được chúng ta, không phải mình tự tìm thiệt thòi sao.”

“Thuộc hạ đã điều tra cẩn thận, quả thật không có ai.”

Long Nhất đáp lời, Vân Nhiễm nhướng mày nhìn Long Nhất nói: “Ta sợ nhất không phải là bà ta có âm mưu, mà sợ bà ta thật sự đạp đất thành phật, một lòng hướng thiện. Như vậy ta phái người diệt khẩu có phải rất tàn nhẫn không.”

Vân Nhiễm không sợ trưởng công chúa trả thù, chỉ sợ nữ nhân này một lòng ăn chay niệm phật. Nếu như vậy, nàng phái người tới ám sát, có vẻ hơi quá đáng. Tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng nàng sợ nhất là giết nhầm người.

“Nhưng?”

Vân Nhiễm phất tay ngăn cản Long Nhất, trầm ổn lên tiếng: “Tạm thời đừng động, có điều ngươi phái người giám sát am ni cô, nếu phát hiện bà ta có động tĩnh khác thường, đến lúc đó ra tay cũng không muộn.”

Long Nhất suy nghĩ một chút, nhận lệnh: “Ân, quận chúa.”

Long Nhất lui ra ngoài, Vân Nhiễm nghĩ tới một chuyện khác. Sư phụ giao nhiệm vụ cho nàng điều tra minh quân, bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều bị loại, nàng biết tìm đâu ra người đủ tiểu chuẩn của sư phụ, phải làm sao đây?

Vân Nhiễm không khỏi buồn rầu, có điều mặc kệ buồn đến đâu nàng cũng phải đến Phượng Thai Huyền một chuyến, gặp sư phụ, báo lại tình hình trước mắt cho bà. Mặt khác nàng cũng muốn xem tên trọc đầu kia có đúng là phản đồ của sư môn, sư phụ có muốn bắt hắn không.

Vân Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy mình cần phải về Phượng Thai Huyền. Nhưng nàng không biết nên nói với phụ vương như thế nào, nếu nói về thăm sư phụ, chắc chắn ông sẽ không ngăn cản. Vân Nhiễm đã quyết định, chờ sau khi Vân Vãn Tuyết được đưa đến từ đường siêu độ, nàng liền khởi hành rời Lương Thành, Đại Tuyên.

Sơn Trà vội vàng từ ngoài cửa tiến vào, nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa, không xong rồi, Ninh công tử cùng tam tiểu thư cãi nhau, quận chúa mau ra nhìn xem.”

Vân Nhiễm trừng mắt, tức giận: “Giỏi lắm, cãi cái gì.”

Trong phủ có người chết, hai người này còn có tinh thần cãi nhau, không sợ người khác chê cười sao.

Sơn Trà nhanh chóng trả lời: “Vừa rồi Ninh công tử đi dạo trong vườn, tình cờ gặp tam tiểu thư, thấy nàng ta khóc sưng mắt, hắn khuyên tam tiểu thư đừng đau lòng, nhưng nói quá khó nghe, chọc giận tam tiểu thư, tranh cãi với hắn.”

Vân Nhiễm đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: “Hắn khuyên cái gì?”

Vân Nhiễm không nghĩ cũng biết, miệng Ninh Cảnh không nhả ra được ngà voi.

Sơn Trà đáp lời: “Hắn nói, tứ tiểu thư là đồ cặn bã, chết sớm siêu sinh sớm, còn sống là tai họa, chết đi lại bình an. Không nên khóc vì người như vậy, nên đốt pháo ăn mừng mới đúng.”

Vân Nhiễm đen mặt, khó trách Vân Vãn Sương tức giận, người kia là muội muội ruột của nàng ta, Ninh Cảnh nói như vậy, dĩ nhiên nàng ta phát hỏa.

Đoàn người vừa ra đến cửa đã thấy Tống Tình Nhi dẫn hai nha hoàn đi tới, vừa thấy Vân Nhiễm liền vội vàng đi tới: “Vân tỷ tỷ, bên kia có cãi nhau, còn cãi nữa chỉ sợ sẽ kinh động đến khách khứa.”

Vân Nhiễm lại đen hơn, hai kẻ chỉ biết gây chuyện.

Mọi người đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã tới chỗ Ninh Cảnh cùng Vân Vãn Sương. Xung quanh có không ít người can ngăn, nha hoàn, người làm. Có điều tiểu bạch hoa Ninh Cảnh đang tức giận không nghe bất cứ ai khuyên, chỉ vào tam tiểu thư mắng.

“Phủ Vân vương các ngươi, trừ Vân tỷ tỷ, tất cả đều là người xấu.”

Câu này bao gồm cả Vân Tử Khiếu.

Vân Vãn Sương hét ầm lên: “Nếu chúng ta không tốt, ngươi còn ở lại phủ Vân vương làm gì, cút ra ngoài cho ta.”

Ánh mắt Ninh Cảnh cao ngạo, khuôn mặt tinh xảo dưới ngọn đèn càng thêm xinh đẹp, có điều lời hắn nói ra thật khó nghe.

“Ngươi tưởng ta tiếc sao, ta vì Vân tỷ tỷ mới ở lại chỗ này. Nếu không phải Vân tỷ tỷ về với các ngươi, có mời ta cũng không thèm đến. Một đám tâm địa đen tối, lòng lang dạ sói, già âm độc, nhỏ tiểu nhân, chết là đáng đời.”

“A, ta liều mạng với ngươi.”

Vân Vãn Sương hét ầm lên, dọa mọi người nhảy dựng, người làm đồng loạt nhìn tam tiểu thư, người luôn luôn trầm ổn tức cũng có lúc tức giận như vậy.

Vân Nhiễm từ xa đi tới, quát lại: “Câm miệng.”

Tuy rằng âm thanh không lơn, nhưng hai người đang đánh nhau túi bụi vừa nghe thấy giọng nàng đều dừng lại. Ninh Cảnh nhìn thấy Vân Nhiễm đen mặt đi tới, lập tức tố cáo trước: “Vân tỷ tỷ, không phải lỗi của ta. Ta thấy tam tiểu thư đỏ mắt, nên khuyên nàng đừng đau lòng, ai ngờ nàng không biết cảm ơn còn cãi nhau với ta.”

Vân Vãn Sương tức không nói nên lời, chỉ biết khóc.

Vân Nhiễm đi tới, nhìn Ninh Cảnh: “Câm miệng, ngươi nói thêm một chứ, xem ta có đuổi ngươi ra khỏi phủ ngay lập tức.”

Ninh Cảnh lập tức khóa miệng, được rồi, sư phụ không cho hắn nói hắn không nói. Dù sao tam tiểu thư cũng bị hắn chọc cho tức giận rồi.

Vân Nhiễm đến trước mặt Vân Vãn sương, kéo tay nàng, ôn hòa nhỏ nhẹ nói: “Tam muổi, ngươi đừng so đó, ta thay hắn xin lỗi ngươi.”

Vãn Sương dù sao cũng là nữ nhi của phụ vương. Ông nợ tỷ muội các nàng là sự thật. Hơn nữa nàng ta cũng chưa từng hại nàng, cho nên Vân Nhiễm không định trở mặt.

Vãn Sương hơi sửng sốt một chút, không ngờ Vân Nhiêm lại dịu dàng với mình. Nước mắt rơi càng nhiều, mẫu thân qua đời, muội muội qua đời, bây giờ chỉ còn mình nàng. Nhiều ngày nay nàng cảm thấy sống không bằng chết, trước kia có Tuyết Nhi nàng còn thấy bình thường, bây giờ nàng ta đi rồi, nàng mới cảm thấy cô đơn.”

“Đại tỷ, ta?”

Thật ra Vãn Sương cùng biết đầu óc của vị Ninh tiểu gia này không được tốt, cãi nhau với hắn cũng bởi vì quá tức giận.

Vân Nhiễm cầm tay nàng: “Tam muội, chúng ta đều mang họ Vân, cùng vinh cùng nhục. Tuy rằng ngươi không có tứ muội, nhưng còn có ta, có phụ vương, cho nên ngươi đưng quá đau lòng.”

Vân Vãn Sương cảm thấy khá hơn khi nghe Vân Nhiễm nói vậy, nàng nâng mắt nhìn đại tỷ, thấy sự chân thành trong mắt tỷ. Đúng vậy, tuy rằng tỷ rất lợi hại nhưng chưa từng gây chuyện với nàng, nàng ta nói đúng, các nàng đều là người nhà họ Vân.”

“Đại tỷ, ta đã biết.”

“Umh, đừng có đau lòng, muội về trước đi, ta sẽ dạy dỗ hắn.”

Vân Nhiễm ôn hòa nói, tâm trạng Vân Vãn Sương bình tĩnh lại, dịu dàng nói: “Đại tỷ, ta đi trước.”

Tâm trạng nàng bình tĩnh, dẫn hai tiểu nha hoàn rời đi. Ninh Cảnh ở phía sau kéo miệng: “Vân tỷ tỷ, sao tỷ có thể dễ dàng tha cho nàng ta, nàng ta là…?”

Vân Nhiễm lạnh giọng: “Câm miệng, nói thêm câu nữa thử xêm.”

Ninh Cảnh giơ tay che miệng. Được rồi, hắn không nói, sư phụ nổi giận sẽ đuổi hắn ra ngoài. Hắn không muốn xa sư phụ, chỉ cần ở cạnh người, làm gì hắn cũng vui vẻ.

Vân Nhiễm dạy dỗ Ninh Cảnh: “Về sau ngươi còn trêu chọc tam muội, xem ta có thu thập ngươi không.”

Vân Vãn Sương đang đi phía trước, ánh mắt tự nhiên trở nên dịu dàng. Có lẽ nàng có thể thử xem đại tỷ thành người thân của mình. Không, nàng ta vốn là thân nhân của nàng, mẫu thân đã chết, tứ muội đã chết, nhưng nàng có có đại tỷ, có phụ vương. Từ khi tứ muội qua đời, phụ vương đối xử với nàng rất tốt, cố gắng bù đắp cho nàng. Nàng cảm nhận được,.

Vân Vãn Sương đi về phía linh đường của Vân Vãn Tuyết.

Vân Nhiễm lôi kéo Ninh Cảnh về viện Như Hương, nàng vừa đi vừa nói: “Ninh Cảnh, hai ngày nữa ta đi Phượng Thai Huyền, ta muốn đưa ngươi trở về, ngươi ra ngoài đã lâu rồi.”

Ninh Cảnh từng bị thương, tuy bây giờ tốt rồi, nhưng đầu óc vẫn không thoải mái. Vân Nhiễm vẫn cố gắng chữa khỏi đầu cho hắn, cho nên bảo người trong công chế thuốc đặc trị, hắn ra ngoài lâu như vậy, chỉ sợ thuốc đã sắp hết, cho nên Vân Nhiễm muốn đuổi hắn về Lãm Y Cốc.

Nhưng Ninh Cảnh sao đồng ý rời xa Vân Nhiễm, trực tiếp cự tuyệt: “Vân tỷ tỷ, ta cùng đi Phượng Thai Huyền với người, ta không muốn rời xa người, người đồng ý với ta đi.”

Ninh tiểu gia kéo tay áo Vân Nhiễm lay lay, Sợ Trà cùng Dữu Tử đứng cạnh toát mồ hôi, Vân Nhiễm đã thấy quen, tiểu gia hỏa này đã không ít lần làm như vậy.

“Ngươi?” Vân Nhiễm đang muốn phản đối, đột nhiên trong tối có biến động, khí thế sắc bén, chứng tỏ người tới rất lợi hại. Vân Nhiễm trầm xuống, lạnh lùng hét giữa không trung: “Kẻ nào?”

Người tới cũng không chần chờ, lắc mình đi ra. Tất cả có tám người, mặc cẩm y màu đen, trên mặt đeo mặt nạ, ánh mắt chìm nổi. Những người này vừa xuất hiện, Vân Nhiễm chưa đặt câu hỏi, đã cung kính hành lễ với Ninh Cảnh.

“Thuộc hạ gặp qua thái tử.”

Bốn bề yên tĩnh, Vân Nhiễm cũng Ninh Cảnh hóa đá. Ninh Cảnh chỉ vào chính mình.

“Các ngươi gọi ta là cái gì.”

“Điện hạ, cuối cùng chúng ta cũng tìm được người, xin mời người theo chúng ta về nước.”

Vân Nhiễm hết chỗ nói, nhìn tám người kia: “Các ngươi nói hắn là thái tử, hắn sao có thể là thái tử một nước.”

Tuy rằng Vân Nhiễm vẫn luôn tìm kiếm người nhà Vân Cảnh. Nàng cảm thấy có người thân, có thể giúp cho đầu óc của hắn tốt hơn. Sở dĩ đầu óc hắn không khôi phục như bình thường là bởi vì hắn không muốn nhớ lại chuyện cũ.

Nhưng cảnh tượng bây giờ có phải quá khoa trương không. Ninh Cảnh lại thành thái tử của một nước.

Ninh Cảnh cũng cảm thấy buồn cười, trêu chọc bọn họ: “Các ngươi có lầm không? Ta lại là thái tử?”

Ninh tiểu gia làm vài động tác, sắc mặt lạnh lùng trứng mắt: “Các ngươi nghĩ ta dễ lừa lắm sao. Cút.”

“Điện hạ.”

Tám người vẫn bất động, Ninh cảnh đã muốn mặc kệ bọn họ. Hắn cũng không muốn làm thái tử gì đó, hắn chỉ cần ở cùng sư phụ sống vui vẻ đến hết đời.

Vân Nhiễm không nhúc nhích, nhíu mày nhìn một đám người tự dưng xuất hiện: “các ngươi là người nước nào, sao lại bỗng dưng nhận người khác làm thái tử?”

Tám người không nói gì, có hai luồng khí xé gió lao đến đừng giữa tam người. Vân Nhiễm biết một người trong số đó, đại học sĩ nội các Tô Mộ ảnh. Hắn vừa xuất hiện đã nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, đã lâu không gặp.”

Bởi vì Tô Mộ Ảnh hiểu, muốn được Ninh Cảnh đồng ý, trước tiên phải được vị quận chúa này đồng ý.

Vân Nhiễm nhìn Tô Mộ Ảnh, ánh mắt không hờn không giận: “Tô đại nhân đang muốn làm trò gì đây, tự dưng chạy đến phủ chúng ta nhận điện hạ, các ngươi định hát tuồng gì.”

Vân Nhiễm liếc mắt nhìn Tô Mộ Ảnh. Người kia là quan văn, nàng cũng không sợ hắn, tuy hắn biết võ công nhưng không phải rất lợi hại. Về phần nam nhân bên cạnh hắn, ngoại hình tuấn tú, lạnh lùng, giống như chui ra từ trong động. Có điều võ công của kẻ này lợi hại, nội lực hùng hậu, vừa nhìn đã biết là cao thủ. Nhưng ánh mắt hắn nhìn Ninh Cảnh lại mang theo chút lo lắng.”

Vân Nhiễm bị màn này khiến cho choáng váng, nhất thời không biết nói gì, nhìn Tô Mộ Ảnh.

“Xin mời Tô Đại Nhâm có điều vị huynh đệ này tạm thời không cần xuất hiện.”

Tô Mộ Ảnh nhìn nam nhân lạnh lùng kia nhanh chóng ra lệnh: “Bạch Trạch, ra lệnh cho bọn họ lui xuống.”

Bạch Trạch vung tay lên, vài tên thuộc hạ lắc mình biến mất trong bóng tối, hiển nhiên Bạch Trạch cầm đầu những người này.

Có điều Vân Nhiễm có thể những người trước mặt đến từ hoàng gia Tây Tuyết.

Vân Nhiễm không hiểu rõ về hoàng đế Tây Tuyết. Chỉ biết người này sức khỏe không tốt. Hơn nữa yếu đuối vô năng, khiến cho phụ tử Cung thân vương nắm giữ toàn bộ Tây Tuyết, vậy Ninh Cảnh?

Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh, trong lòng hoảng sợ. Không phải Ninh Cảnh là con ông ta chứ, không cần đâu, nếu thật sự là như vậy. Hắn sẽ bị cuốn vào vòng tranh đấu giữa hoàng cung Tây Tuyết và cha con Cung thân vương. Chuyện như vậy, nàng tình nguyện để Ninh Cảnh vẫn là cô nhi không cha không mẹ.

Đoàn người tiến vào phòng khách viện Như Hương, Vân Nhiễm ra lệnh cho người làm lui xuống.

Cuối cùng bên trong hỉ còn Vân Nhiễm, Ninh Cảnh, nội các đại học sĩ Tô Mộ Ảnh, cùng nam nhân có tên Bạch Trạch.

Đợi đến khi vắng người, Vân Nhiễm không khách sáo lên tiếng: “Tô đai nhân, các ngươi định diễn tuồng gì, còn làm y như thật, có điều đừng động đến người bên cạnh ta.”

Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh như băng, âm ngao nhìn Tô Mộ Ảnh cùng Bạch Trạch.

Tô Mộ Ảnh là đại học sĩ Tây Tuyết, từng theo Tiêu Bắc Dã đi sứ đến Đại Tuyên, biết thủ đoạn của vị quận chúa này rất lợi hại. Cho nên thấy Vân Nhiễm nổi giận, liền ôn hòa lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình, xin hãy nghe ta nói.”

Vân Nhiễm không hé răng, nhìn Tô Mộ Ảnh. Ông cũng không dám kéo dài, sợ quận chúa trở mặt.

“Chuyện này bắt đầu từ thời tiên đế, ngài có sáu người con, trong số đó chỉ có một người không muốn làm hoàng đế là thất hoàng tử Vĩnh vương. Sức khỏe Vĩnh vương điện hạ vẫn không tốt, từ nhỏ đã suy yếu, cho nên không hứng thú với chuyện tranh giành ngôi vị. Lúc người khác đang mải tranh giành, ông yên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Một đêm nọ, có ngừơi xông vào phủ Vĩnh vương bắt cóc điện hạ, năm đó ngài mười lăm tuổi, người kia cũng không có ý đồ hại điện hạ mà dẫn người rời xa kinh đô, cách Tây Tuyết cả ngàn dặm để dưỡng bệnh. Khi đó Vĩnh vương cũng không biết ai là người đưa ra chủ ý, và làm vậy với mục đích gì.”

Nói tới đây Tô đại học sĩ khẽ liếc Ninh Cảnh: “Vĩnh vương luôn vô dục vô cầu, an tâm ở thành Phong Hợp nghỉ ngơi. Không ngờ ngài gặp được một cô nương mình thích. Người kia ở trong viện kế bên, là nữ nhi của quan tứ phẩm thành Phong Hợp, dịu dàng, trong sáng, có một lần vô tình hai người gặp nhau, cô nương đó thấy rất đau lòng cho Vĩnh vương, nên lúc không có người thường đến chăm sóc điện hạ. Hai người nảy sinh tình cảm.”

“Cô nương kia cũng thích Vĩnh vương, hai người tình đầu hợp ý, đây là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời Vĩnh vương.”

Tô Mộ ảnh khẽ thở dài kể tiếp: “Vĩnh vương điện hạ đang chuẩn bị tới phủ họ Bạch cầu hôn, lại có người đến nơi ở của điện hạ. Lúc này ngài mới biết ai bắt mình đến thành Phong Hợp. Hóa ra là hoàng thúc Cung thân vương Tiêu Chiến. Tuy sức khỏe Vĩnh vương không tốt nhưng rất thông mình. Ngài chỉ biết Cung thân vương có âm mưu, nếu bây giờ để lộ ra chuyện ngài cùng Bạch Du, cả Bạch gia sẽ phải chết. Cho nên tạm hoãn chuyện cưới xin lại. Khi ngài nói thân phận cho Bạch gia, Bạch cô nương đã có thai. Vĩnh vương hứa, trong tương lai sẽ thông báo cho toàn thiên hạ thân phận của Bạch Du. Mọi người rong Bạch gia tha thứ cho Vĩnh vương, sau đó đưa Bạch Du đến một am ni cô sinh nở, được một người con trai gọi là Tiêu Hoài Cẩn.”

Trong phòng khách một mảnh im lặng. Vân Nhiễm không hỏi cũng biết Ninh cảnh có khả năng chính là đứa con Bạch Du cô nương sinh ra Tiêu Hoài Cẩn, cũng là con trai của hoàng đế Tây Tuyết.

Ninh Cảnh xiết chân mày, những lúc không ổn hắn vẫn thường làm như vậy, trong đầu hình như hiện ra cảnh tượng nào đó, nhưng hắn lại không thể nào nhớ được.

Tô Mộ Ảnh đưa mắt nhìn hai người bọn họ nói thêm: “Vĩnh vương điện hạ rảnh rỗi sẽ đến am ni cô thăm hai mẫu tử bọn họ. Tuy rằng một nhà không thể đoàn tụ, nhưng tình cảm rất tốt, rất vui vẻ. Năm năm sau, tranh đấu trong kinh kết thúc, hoàng tử làm phản đều mất đầu, hoàng đế thấy không ổn. Đúng lúc này Cung thân vương Tiêu Chiến dẫn Vĩnh vương vào thành, tiên đế lập tức truyền ngôi cho điện hạ làm tân đế, cũng phong Cung thân vương làm thân vương, phò trợ tân đế quản lí giang sơn.”

Vẫn Nhiễm kéo khoéo miệng, nàng có nghe nói về thủ đoạn của vị Cung thân vương này. Người này tâm kế thâm sâu, dẫn Vĩnh vương tránh đi, sau đó lại đưa người vào thành có thể thành thân vường quyền thế trong triều, tay cầm trọng binh, nắm giữ triều chính. Có lẽ đợi cho vị hoàng đế Tây Tuyết này băng hà, hắn sẽ thuận lý thành chương đăng lên ngôi vị.

Quả nhiên là diệu kế, Tiêu Bắc Dã chính là con trai Cung thân vương, thủ đoạn cũng không kém.

Tô Mộ Ảnh tiếp tục câu chuyện: “Vĩnh vương đăng cơ, vốn muốn ngay lập tức đón Bạch cô nương cùng con mình vào cung, phong làm hoàng hậu cùng thái tử. Nhưng không ngờ Cung thân vương đã chọn sẵn cho ngài hoàng hậu, cũng tuyễn sẵn phi tử, lúc đó ngài mới phát hiện ra một chuyện. Nếu chính mình đón người yêu cùng con về có thể kết cục sẽ thảm, cho nên vẫn nhẫn nãi, không để cho ai biết chuyện này. Tuy nhiên ngài vẫn có hành động, bí mật liên kết với một số quan văn trong triều như thần. Không động đến võ tướng, vì phụ tử Cung thân vương sẽ không cho hoàng thượng động đến binh lực. Phụ tử bọn họ trọng võ khinh văn, cho rằng văn nhân không làm được gì, nên không quá để ý đến chuyện hoàng thượng liên kết với quan văn.”

Nói đến đây Tô Mộ Ảnh lại buồn bực, Tây Tuyết là quốc gia có thành tựu về văn hóa giáo dục, nhưng đến vị Cung thân vương này, lại thành quân nhân trị quốc, văn nhân bị coi thường.

Cũng vì nguyên nhân này, tầng lớp quan văn trong triều nguyện trung thành với hoàng thượng.

“Ngoại trừ mượn sức quan văn, hoàng thượng còn âm thầm huấn luyện cao thủ gọi là kim đao vệ, chính là những người quận chúa vừa chứng kiến.”

Tô Mộ Ảnh hơi dừng một chút. Vân Nhiễm gật đầu. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng nàng cũng có thể thấy kim đao vệ rất lợi hại, nghĩ đến lợi dụng Cung thân vương không để ý, xây dựng được kim đao vệ, xem ra hoàng đế này cũng thông minh, không đến mức yếu đuối vô dụng. Có lẽ đó chỉ là lớp ngụy trang của hắn.

“Hai năm trước, hoàng thượng triệu tập thân tín, nói chuyện của Bạch cô nương cùng thái tử cho chúng ta biết. Chúng ta ra chủ trương đón Bạch cô nương cùng thái tử vào cung. Hoàng thượng cũng rất nhớ hai người bọn họ nên đồng ý, sai thuộc hạ đến thành Phong Hợp đón hai người. Khi ta dẫn người tới am ni cô đã thấy mọi người đều bị giết, Bạch cô nương cũng nằm trong đó, không thấy thái tử đâu, người nha Bạch gia cũng bị giết chết chỉ còn lại?”

Tô Mộ Ảnh nhìn Bạch Trạch, toàn thân hắn ngập sát khí, ánh mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt lại, âm ngoan nói: “Ta là người còn lại của Bạch gia cũng là biểu ca của thái tử. Lúc đó ta không có mặt trong phủ Bạch gia nên tránh được một kiếp, nhưng ta chứng kiến phu nhân cùng mọi người bị giết.”

Giọng Bạch đau đớn, kịch liệt, bàn tay nổi đầy gân xanh.

“Hoàng thượng vẫn tin, thái tử chưa chết, luôn luôn điều tra tin tức của thái tử, chưa từng từ bỏ.” Tô Mộ Ảnh nghẹn ngào.

Nhưng ngoại trừ hắn kích động, những người còn lại vẫn bất động.

Vân Nhiễm xiết chân mày, rất không thích chuyện này. Nếu Ninh Cảnh là Tiêu Hoài Cận, chặng đường của hắn sẽ rất gian nan, nàng không vui.

Ninh Cảnh không có cảm giác, vì hắn không nhớ, thấy sư phụ nhíu mày hắn trừng mắt nhìn Tô Mộ Ảnh: “Ngươi đừng nói lung tung, ta không phải là thái tử của các ngươi, cũng không muốn làm thái tử.”

Tô Mộ Ảnh rơi nước mắt: “Thái tử, hoàng thượng luôn tìm ngươi, ngài nhớ người đến phát điên rồi nếu không vì tìm thái tử, sợ hoàng thượng đã sớm suy sụp.”

Từ khi hoàng thượng biết Bạch cô nương chết trong am ni cô, đã không còn vui vẻ.

Lí do duy nhất khiến ông còn sống là vì tìm thái tử.”

Nếu hoàng thượng thật sự ra đi. Tây Tuyết sẽ rơi vào tay Cung thân vương, bởi vì hoàng thượng không có con trai, cũng không thể sinh, chỉ có hai tiểu công chúa. Cung thân vương lòng muông dạ thú, mấy năm nay phụ tử bọn họ làm ra vẻ thiện nhân, khiến dân chúng thờ phụng bọn họ. Dân chúng không quan tâm ai làm hoàng thượng, chỉ cần bọn hó có ngày lành là được. Nhưng đám người Cung thân vương không chịu tha cho văn nhân, cũng không tha cho hoàng thượng.

Ninh Cảnh nhíu mày, ra vẻ không để ý, hoàng đế kia liên quan gì đén hắn. Hắn không có nửa điểm ấn tượng. Hơn nữa hình như bọn họ đang nói về Tiêu đại ca, hắn không cần làm thái tử, nhất định là bọn họ lừa hắn.

“Các ngươi có chứng cứ gì chứng minh Ninh Cảnh là thái tử Tây Tuyết.”

Vân Nhiễm đề phòng bọn họ kéo Ninh Cảnh vào tranh đấu trong triều đình Tây Tuyết.

Tô Mộ Ảnh nói: “Thứ nhất, thái tử rất giống với Bạch cô nương, điểm này Bạch Trạch có thể làm chứng, Bạch cô nương là bác hắn.”

Bạch Trạch đã thu lại đau thương, nhanh chóng nhìn Ninh Cảnh: “Đúng vậy, điện hạ rất giống bác.”

Ninh Cảnh phản đối: “Thiên hạ không thiếu người giống người.”

Vân Nhiễm cũng nghĩ vậy, giống cũng chưa chắc là thái tử của bọn họ.

Tô Mộ Ảnh lại nói: “Mông thái tử có một cái bớt màu đen.”

Vân Nhiễm nhíu mày, nàng cũng nghe người khác nói qua chuyện này, có vài người còn trêu chọc Ninh Cảnh.

Ninh Cảnh vừa nghe thấy vậy, sắc mặt khó coi lườm Tô Mộ Ảnh: “Ngươi nhìn lén mông ta.”

Vốn Ninh Cảnh không biết mình có vết bớt, người khác nói hắn mới biết, có một lần sôi máu, hắn dùng gương soi nửa ngảy quả thật nhìn thấy một vết bớt màu đen.

Đầu Vân Nhiễm nổi một vạch đen nhìn Ninh Cảnh, đồ ngốc, không phải tự khai với người ta mông ngươi có bớt sao?

Vân Nhiễm chớp hàng mi dài, thản nhiên nói: “Lần trước Ninh Cảnh ở cùng các ngươi một thời gian dài, có lẽ ngươi vô tình nhìn thấy, cái này cũng không đáng tin.”

“Đúng, nhất định là ngươi nhìn lén ta tắm rửa, cho nên nhìn thấy, đồ biến thái.”

Ninh Cảnh mắng, Tô Mộ Ảnh đen mặt, ủy khuất lên tiếng: “Điện hạ, thần không có nhìn lén, là nghe hoàng thượng nói.”

Vân Nhiễm thấy Ninh Cảnh đã muốn chửi tục, nhanh nói: “Ngoại trừ vết bớt không còn căn cứ nào chính xác sao.”

“Có, hoàng thượng tặng thái tử một mảnh ngọc bội Long Văn, ta nghĩ ngọc bội nhất định ở trên người thái tử.”

Vân Nhiễm đen mặt, nàng biết Ninh Cảnh thật sự là thái tử Tây Tuyết Tiêu Hoài Cẩn, bời vì nàng từng nhìn thấy ngọc bội kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio