Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh mặc dù trả lời, nhưng rõ ràng là không đúng trọng tâm.
Phòng Tam Thiên cũng biết điều, không tiếp tục truy hỏi nữa.
"Những người này làm sao đây?"
Mặc dù Linh Quỳnh đã đánh bọn hắn tới sứt đầu mẻ trán, nhưng mỗi người đều vẫn còn thở.
Linh Quỳnh nhận lấy đồ uống của một cô gái đưa tới, uống một ngụm, mi mắt rũ xuống, cười nói: "Là các người đem vào mà, tự các người giải quyết đi."
Phòng Tam Thiên: ". . ."
. . .
Phòng Tam Thiên chờ đầu trọc tỉnh lại, hỏi thăm một ít tin tức.
Đám người này trước kia là người giang hồ chuyên thu phí bảo hộ.
Sau khi mạt thế xảy ra thì họ nghĩ ra biện pháp lấy được vũ khí.
Vận khí không tồi, một đường đi thẳng tới đây luôn.
Bọn họ có đậu xe ở bên ngoài.
Người phụ nữ kia là bọn họ nhặt được trên đường đi.
Vốn là một đôi vợ chồng, nam lại bị gϊếŧ, nữ được giữ lại.
Người phụ nữ kia trở thành con mồi.
Dọc đường này, bọn họ dùng loại phương pháp này, cướp được không ít vật tư.
Dĩ nhiên. . . Cũng gϊếŧ không ít người.
Hiển nhiên bọn họ cũng không nghĩ tới rằng bản thân sẽ bại dưới tay của một cô nhóc.
"Cô ta cũng thật đáng thương." Có người đồng tình với người phụ nữ kia.
Chồng thì bị gϊếŧ, chính mình còn bị buộc làm việc đáng sợ này. . .
"Đáng thương?" Linh Quỳnh nhướng mày, nhìn về phía người phụ nữ kia.
Quần áo của cô ta rất bẩn, nhưng là khí sắc không tệ, cũng không thấy gầy yếu gì, giày trên chân rất sạch sẽ. . .
Cô gái này sợ rằng chẳng đơn giản như vậy đâu.
Nói không chừng là người ta bịa chuyện, hạ thấp cảnh giác của ngươi, đợi ngươi thả lỏng xong là đâm ngươi dao.
Cảnh tượng đó hơi bị đẹp.
"Tự thương hại bản thân đi." Linh Quỳnh thu hồi tầm mắt, " Lúc nãy, suýt chút nữa đi gặp tổ tiên rồi, giờ còn có tâm trạng đi thương hại người khác à?"
Nếu không có ba ba thì các ngươi đã chết sớm rồi!
Quý trọng cái mạng nhỏ của mình chút đi.
". . ."
Lời này của Linh Quỳnh là đang nhắc nhở bọn họ.
Trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết xử lý người phụ nữ kia ra sao, cuối cùng quyết định vẫn trói lại trước.
Người phụ nữ: ". . ."
Người phụ nữ trợn mắt nhìn Linh Quỳnh một cái, đúng lúc bị Linh Quỳnh nhìn thấy, cô ta hốt hoảng cúi đầu.
Linh Quỳnh kéo khóe miệng cười lên một cái, cũng không nói gì.
"Anh Thiên, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Đám người bọn họ, làm được nhiều nhất là bỏ của chạy lấy người.
Trước kia cũng gặp qua mấy lần, nhưng cũng không có nghiêm trọng như vậy, mọi người chẳng qua chỉ tan rã trong không vui.
Hiện tại cái vấn đề khó khăn này lại đặt trước mặt bọn họ, thật sự rầu cả người.
"Mấy người lột sạch đồ của bọn hắn đi." Linh Quỳnh đã nằm trên ghế sa lon, định ngủ để nghỉ ngơi thêm.
"Tại sao?"
"Đề phòng bị bọn hắn gϊếŧ lại."
"???" Hả?
Đây là kiểu đề phòng người ta gϊếŧ mới à?
Mặc dù cảm thấy đề nghị của Linh Quỳnh thật kỳ quái, nhưng Phòng Tam Thiên vẫn làm theo, đem những người này lột sạch đến khi chỉ còn quần cộc.
"Hứa tiểu thư, cô. . . Còn muốn ngủ?"
"Nếu không ngủ thì làm gì? Mới năm giờ thôi đó!!" Linh Quỳnh chỉ đồng hồ, "Rất buồn ngủ nha."
Mọi người: ". . ."
Lúc này còn ai ngủ được nữa!
. . .
Linh Quỳnh nằm xuống liền ngủ, làm một giấc đến hừng đông.
Cô đứng lên nhìn thấy mấy người mặt mày ủ dột mỗi người ngồi một bên, đám người ngày hôm qua bị lột đồ kia cột vào trên lan can, y chang đám heo mọi trắng lóa.
Có người đã tỉnh, có người còn choáng váng.
Linh Quỳnh lắc lư đi rửa mặt, nhìn qua trông như chưa tỉnh ngủ mà còn mộng du.
"Cô ấy không sao chứ?"
"Chẳng biết nữa. . ."
"Các cô đi xem sao đi." Phòng Tam Thiên để cho hai cô gái cùng đi.
Hai cô gái vội vàng chạy đến phòng vệ sinh.
Linh Quỳnh rửa mặt, tỉnh ngủ không ít, ngậm bàn chải đánh răng, từ trong gương nhìn hai cô gái đứng ở cửa, "Các cô muốn đi vệ sinh à?"
Hai cô gái đồng thời lắc đầu.
"Vậy các cô đứng nơi đó làm gì?" Còn nhìn người ta đánh răng như vậy, người ta ngượng đó nha.
". . . Cô không sao chứ?" Một cô gái trong đó hỏi.
"Không có sao hết." Linh Quỳnh nhìn kỹ một chút mặt của mình, khí sắc cũng không tệ lắm, cô trông giống như có chuyện à?
". . ."
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau một cái, bầu không khí hơi có vẻ lúng túng, nhưng vẫn không chịu đi, chờ Linh Quỳnh rửa mặt xong đi ra, mới cùng nhau trở về.
"Các người ngồi cả đêm mà vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý bọn hắn thế nào à?"
". . ." Xin cô đừng dùng cái ngữ khí như đang xử lý thịt heo để nói những lời này.
Phòng Tam Thiên nói sang chuyện khác, "Vừa rồi tôi vào bên kia phòng để vệ sinh nhìn, những Zombie bên ngoài đều không còn thấy nữa, bọn chúng đi đâu vậy?"
Linh Quỳnh dường như không sức lực nằm xoài trên trên sô pha, "Có lẽ là đi ăn sáng."
". . ."
Trời ạ, còn ăn sáng.
"Anh Thiên, anh Thiên." Người trông chừng phía dưới chạy lên, "Bên ngoài có người tới."
"Bao nhiêu người?"
"Không biết. . . Có cả mấy chiếc xe luôn."
"!!!"
Phòng Tam Thiên lập tức đến bên cửa sổ xem.
Xa xa có hết mấy chiếc xe màu xanh da trời đang đi về phía này.
"Hình như là xe của chính phủ." Mắt Phòng Tam Thiên hơi sáng lên, "Là là đội cứu hộ sao?"
"Có lẽ người ta chỉ đi tìm vật tư thôi." Linh Quỳnh đứng ở bên cạnh hắn không biết lúc nào, cũng nhìn ra ngoài.
". . ."
Thật vô tâm!
Rất nhanh mấy chiếc xe kia đã lái đến bên dưới siêu thị, người trong xe chở hàng lục tục đi xuống.
Phần lớn đều mặc đồng phục tác chiến màu xanh lá cây, trang bị hoàn mỹ, nhìn qua giống như là đội ngũ phía chính phủ.
Nhưng Phòng Tam Thiên lại cảm thấy đám người này có chút kỳ quái. . .
Chính là một loại trực giác, cũng không nói lên được chỗ nào kỳ quái.
Linh Quỳnh vốn muốn xem náo nhiệt, ai biết được lại nhìn thấy một người quen thuộc ở trong đội ngũ.
Lâm Diệu Như?
Cô ta sao lại về đây rồi?
Sau khi nguyên chủ bị ném ở chỗ này thì cốt truyện vẫn không dừng lại.
Lúc sau gặp một người khác, cùng người đó rời khỏi thành phố, mất một đoạn thời gian mới hợp lại cùng đội ngũ của nam chính.
Cho nên về sau Lâm Diệu Như có còn trở về nơi này hay không, nguyên chủ cũng không biết.
Lâm Diệu Như hẳn là đi một mình, Linh Quỳnh không nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc khác.
Lâm Diệu Như cũng bị tách khỏi nam chính à?
"Bọn họ đi về phía bên này."
Linh Quỳnh nháy mắt, vừa định dời mắt đi, đột nhiên liếc thấy trong chiếc xe phía sau cùng kia, có ánh sáng màu vàng.
Cách quá xa, nhìn không rõ lắm.
Nhưng mà có hào quang màu vàng như vậy. . .
Hẳn là nhãi con ở phó bản này rồi.
Linh Quỳnh xoa xoa tay, cười như mẹ hiền, mong đợi con yêu online.
"Cứu mạng, cứu mạng!!"
Ở một con đường khác, có hai người sống sót, một lớn một nhỏ.
Người lớn đang đứng ở chỗ cao vẫy tay, có thể là nhìn thấy người sống, kích động hô lên.
Vèo ——
Thân thể người sống sót kia ngã xuống, không còn âm thanh.
Người nhỏ sau đó cũng ngã xuống theo.
Phòng Tam Thiên khiếp sợ nhìn xuống phía dưới, người nổ súng còn chưa kịp thu hồi vũ khí.
"Anh Thiên. . . Bọn họ. . . Gϊếŧ người còn sống?"
"Ôi đm, bọn họ muốn tiến vào!"
"Đi mau!!"
Đám người này chẳng biết là ai, nhưng rõ ràng không phải tới cứu hộ người còn sống.
Mới vừa rồi người nọ mặc dù kêu lớn nghe không đúng lắm, nhưng bọn họ không hề nghĩ ngợi gì mà trực tiếp nổ súng, còn có đứa trẻ kia, nó một mực không lên tiếng, cũng. . .
Phòng Tam Thiên mới vừa rồi cảm thấy đám người này kỳ quái, lúc này càng kỳ quái hơn.
Tối hôm qua mới vừa trải qua nguy hiểm như vậy, vì muốn sống nên Phòng Tam Thiên không dám mạo hiểm.
"Thu dọn đồ đạc, mau, rời khỏi nơi này nhanh."
"Anh Thiên, trong đội ngũ bọn họ cũng có người bình thường, mới vừa rồi chắc là sợ người nọ kêu quá lớn sẽ dẫn dụ Zombie đến?" Có người chần chờ.
Phòng Tam Thiên do dự một giây, vẫn nói: "Rời đi trước rồi nói sau, không nên mạo hiểm."
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Phòng Tam Thiên: Nhà không có ba ngàn, nhưng phiếu thì có ba ngàn!
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~