Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Ra khỏi thành phố không dễ dàng như vậy, Linh Quỳnh lượn quanh mấy con đường trong thành phố đều bị phá hỏng cả.
Cứ trì hoãn như thế thì đến tối mất.
Xăng xe cũng sắp cạn rồi.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa to!
【 Tình yêu ơi, rút thẻ có thể giải quyết nha ~ 】 Lấp Lánh thả cho Linh Quỳnh một icon biểu cảm Tới đây, vui vẻ nào'.
() Trích dẫn từ bài hát "Ngứa" của Hoàng Linh. Link chi tiết: . Ps: Theo cảm nhận cá nhân của ta thì bài này hay xuất sắc luôn á. Thôi ai muốn nghe thì search google là ra nha. Chứ bỏ link lên các nàng cũng ko bấm được phải ko nè U_U
Vui vẻ cái búa!
Càng ngày sắc mặt Linh Quỳnh càng kém, nhưng vẫn ngồi bên cạnh Khương Tầm Sở giống như học sinh tốt, lái xe dừng lại ở nơi an toàn.
"Trời đã sắp tối rồi, chúng ta phải tìm một chỗ nghỉ ngơi."
Zombie kỳ thật không thích hành động vào buổi tối lắm, phần lớn thời gian đều là tụ tập một chỗ để họp, đại nghiệp xâm chiếm địa cầu.
Cho nên một số người may mắn người còn sống nghĩ sẽ dễ dàng tránh đi những thứ Zombie này vào buổi tối hơn.
Nhưng mà. . .
Vào buổi tối thính giác của Zombie sẽ nhạy hơn.
Cho dù là âm thanh nhỏ nhất cũng có thể kích động tới bọn chúng.
Khi nghe thấy động tĩnh, bọn chúng sẽ đi tập thể dục đó.
Quan trọng nhất chính là buổi tối rất tối, lỡ như trong góc nào có một con Zombie đang lẩn trốn. . .
Cho nên vào buổi tối người sống sót cũng sẽ không hành động.
"Còn có thể đi không?"
Linh Quỳnh mở cửa xe bên phía Khương Tầm Sở ra.
Khương Tầm Sở: "Được."
Linh Quỳnh đỡ hắn xuống, chân Khương Tầm Sở đập xuống đất, đầu gối mềm nhũn, thân thể lảo đảo, đổ vào người Linh Quỳnh.
Trên người cô gái có hương thơm ngọt ngào, không có chút mùi vị bất thường nào.
Khương Tầm Sở ngượng ngùng, dựa lưng vào cửa xe để đứng vững.
"Bên chỗ kia trông có vẻ khá an toàn." Linh Quỳnh đang nhìn xung quanh, không chú ý đến Khương Tầm Sở, sau khi so sánh, chỉ vào một tòa nhà "Chúng ta qua bên kia đi."
"Tôi không biết khi nào bản thân sẽ biến dị, cô thật sự không cần giúp tôi như vậy." Khương Tầm Sở thuyết phục Linh Quỳnh, mong cô tự rời đi.
"Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì." Linh Quỳnh kéo cánh tay hắn bỏ lên bả vai mình "Cho dù bị cắn chết cũng là tôi tự làm tự chịu, không trách anh."
Khương Tầm Sở: ". . ."
"Tôi sẽ không để một mình anh lại." Linh Quỳnh vỗ ngực, ngữ khí kiên định: "Anh đẹp trai như vậy, sau này ba ba sẽ bảo kê anh!"
Nhãi con của mình thì phải tự mình bảo vệ!
Khương Tầm Sở: "? ? ?" Đẹp trai như vậy?
Chỉ bởi vì điều đó? ?
. . .
Tiểu cô nương nhìn có vẻ mỏng manh, yếu ớt nhưng lại rất khỏe.
Khương Tầm Sở nào dư sức để cãi cọ với cô.
Tòa nhà Linh Quỳnh chỉ là một khu chung cư không cao lắm.
Phía dưới là một cánh cửa sắt bám đầy bụi bẩn và một vài vết máu.
Mặt đất cũng như thế.
Những thứ này bọn họ đã quá gặp nhiều rồi, bây giờ cũng không cảm thấy có gì không thoải mái.
Quen thuộc là thành bình thường nha.
Hành lang có chút bẩn, còn lại cũng không có nhiều đồ vật.
Cửa lớn mỗi nhà đều rộng mở, không biết đã bị người ta cướp sạch hay chưa.
Trên đường đi cũng không nhìn thấy con Zombie nào.
Khương Tầm Sở bị thương ở chân, không thể lên lầu, mồ hôi lạnh theo gương mặt không ngừng chảy xuống, nhưng hắn vẫn cắn răng không phát ra tiếng động.
"Cố lên, sắp đến rồi." Linh Quỳnh cổ vũ hắn.
". . ."
Khương Tầm Sở chống vào chỗ sạch sẽ trên tay vịn, nói "Còn phải đi lên nữa sao?"
"Ừm, tới tầng cao nhất."
Khương Tầm Sở muốn nói nếu có Zombie đến, tầng cao nhất không thích hợp để chạy trốn.
Tầng tòa nhà này hẳn là tương đối an toàn, vừa rồi hắn đã nhìn qua, có chỗ có thể trực tiếp đi từ tầng xuống.
Linh Quỳnh vẫn kiên trì muốn lên tầng cao nhất.
Đừng nhìn cô cười dịu dàng ra vẻ dễ nói chuyện, lại cố chấp không ngờ, dường như đã nhận định điều gì thì sẽ không thay đổi.
Khương Tầm Sở không phản đối được.
Dù sao bây giờ hắn cũng là người bị thương.
Đánh cũng đánh không lại, nói cũng nói không nghe.
Tầng cao nhất của chung cư này chỉ có một gia đình ở, cửa cũng mở ra, rất rộng rãi.
Khi Linh Quỳnh xác định bên trong không Zombie, mới đỡ Khương Tầm Sở đi vào.
Linh Quỳnh đỡ hắn ngồi xuống, đi loanh quanh trong phòng một vòng, lúc đi ra còn cầm trong tay hai bình nước.
"Uống chút nước đi."
"Cô tìm được ở bên trong à?"
Linh Quỳnh tùy ý 'Ừm' một tiếng.
Khương Tầm Sở mặc dù không hiểu sao phòng này còn có nước, nhưng lúc này hắn rất khát, nhu cầu của thân thể buộc hắn phải nhận nước.
"Cảm ơn."
Đã một thời gian dài hắn không được uống nước.
Nước mang theo chút khí lạnh lướt qua yết hầu, thân thể tựa hồ cũng được thoải mái hơn, thả lỏng hơn một chút.
Linh Quỳnh chỉ nhấp hai ngụm nước, sau đó liền ghé mắt nhìn nam sinh đang ngửa đầu uống nước.
Nam sinh vẫn giữ tư thế ngồi đoan chính như cũ , cho dù thân thể không thoải mái, cũng không có dựa trái dựa phải.
Cổ của hắn rất trắng, hầu kết chuyển động theo động tác nuốt, có nước trượt từ khóe miệng xuống, chảy dài theo cần cổ thon dài, biến mất trong vạt áo.
Linh Quỳnh thưởng thức mấy giây, đường cong khóe miệng dần dần giãn ra, con ngươi phảng phất có ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh đang nháy.
Khương Tầm Sở uống một hơi hết nửa bình nước, thở ra một hơi, nhìn lại về phía Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh đã quay sang một bên khác, lật tìm thứ gì đó ở trong hộc tủ.
Một hồi lâu sau, cô kéo một cái ghế về, ngồi đối diện hắn "Để tôi xem qua vết thương cho anh."
Khương Tầm Sở rụt rụt chân về sau "Không cần, thuốc thông thường sẽ không có tác dụng."
Linh Quỳnh chớp mắt: "Không được từ bỏ trị liệu nha, có lẽ anh còn có thể cứu."
Khương Tầm Sở: ". . ."
Linh Quỳnh nói tiếp: "Anh xem nhìn người khác mới mấy giờ đã biến dị, lâu như vậy rồi anh còn chưa có, chứng minh anh không giống bọn họ nha!"
Chai nước trong tay Khương Tầm Sở lắc lư một chút, chủ nhân của nó dùng sức bóp nó mấy phần, cái chai có chút biến dạng.
Hắn hỏi: "Cô không sợ sao?"
Linh Quỳnh nghi hoặc: "Tôi nên sợ cái gì?"
"Có lẽ tôi sẽ đột nhiên biến dị. . ."
Tiểu cô nương nháy mắt mấy cái, đột nhiên nhoẻn miệng cười, tự tin ngẩng đầu ưỡn ngực "Không sao, tôi đánh đánh Zombie hơi bị chuyên nghiệp!"
". . ."
. . .
Linh Quỳnh nhìn vết thương Khương Tầm Sở, trong lúc nhất thời tâm tình hết sức phức tạp.
Cô thực sự nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Anh làm sao mà để Zombie cắn trúng chỗ này được vậy?"
Vết thương đại khái ở trên đầu gối khoảng centimet, mà lại là ở vị trí sát bên trong.
Chỗ này vô cùng. . .
Khương Tầm Sở nhấp môi dưới, nói: "Ngã xuống đất."
". . . À." Đó là cái tư thế gì?
Vết thương nhìn qua khá nghiêm trọng, xung quanh có đường vân màu đen kéo dài, nhưng cách vết thương không xa, còn chưa bắt đầu lan rộng.
Người bình thường bị cắn thì những đường vân này sẽ không ngừng lan rộng, khi nó lan đến vị trí trái tim, chính là thời điểm biến dị.
Mỗi người có tốc độ lan truyền khác nhau.
Có người chỉ cần mười phút liền sẽ lan đến trái tim, còn lâu hơn xíu là mấy giờ.
Nhưng mà loại một ngày chỉ mới lan truyền ra có ngần ấy. . . Đúng là mới gặp lần đầu, có chút thần kì a.
Các loại thuốc thông thường vô dụng với virus biến dị, nhưng mà vẫn cần rửa sạch, không thì vết thương sẽ nhiễm trùng thối rữa rất nguy hiểm.
Linh Quỳnh lật tung căn phòng lên mấy lần, vậy mà thật sự tìm được một cái hòm thuốc.
Ngồi trên ghế không tiện, Linh Quỳnh đành phải trải một tấm thảm để ngồi trên mặt đất.
Mới lúc nãy Khương Tầm Sở còn cảm thấy không có gì, nhưng mà bây giờ Linh Quỳnh đã ở quá gần, làn da trên đùi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Một cảm giác mang tên 'Không được tự nhiên' không ngừng tăng lên.
Cái tư thế này . . .
Quá kì dị.
Khương Tầm Sở nuốt xuống nước miếng, nói: "Để tôi tự làm được rồi."
"Vì sao?"
"Tôi có thể tự mình làm."
Con ngươi tiểu cô nương trợn tròn, mềm giọng nói: "Tôi cũng sẽ không làm đau anh."
". . ."
Câu này sao nghe không đúng lắm nhỉ?
"Anh sợ đau à?" Linh Quỳnh cầm bông thấm rượu, giơ lên "Tôi sẽ rất nhẹ nhàng, anh yên tâm đi, kỹ thuật của tôi hoàn toàn chuyên nghiệp."
Khương Tầm Sở: ". . ."
—— ---- Vạn vật đều có đường phân cách —— ----
Khương Tầm Sở: Là ta nghĩ nhiều rồi sao?
Linh Quỳnh: Không có, hi hi hi hi hi hi~
Tiểu tiên nữ: Hì hì cái gì, bỏ phiếu xong mới có thể hì hì tiếp.
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~