Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Khương Tầm Sở nói sẽ về sớm thôi nhưng cuối cùng đến tối mới về.
Căn cứ chỉ cung cấp điện tới h tối, lúc đó đã hơn h.
Căn phòng lạnh lẽo như không có ai.
Khương Tầm Sở lấy đèn pin ra, chiếu sáng sô pha phía trước.
Không thấy ai, lại lên lầu tìm.
Trong phòng cũng không có ai.
Ra ngoài rồi sao?
Đáy lòng Khương Tầm Sở đột nhiên có chút bất an, đã trễ thế này......
Khương Tầm Sở vừa định xuống lầu, đi ngang qua phòng hắn, phát hiện cửa phòng đang khép hờ.
Lúc hắn đi rõ ràng đã đóng cửa......
Khương Tầm Sở vặn tay nắm cửa, đẩy cửa đi vào, mới vừa đi hai bước, liền đụng phải thứ gì đó dưới chân.
Ánh đèn trong tay chiếu xuống, chiếu sáng đồ vật trên mặt đất.
Cái hộp vuông vức bằng kim loại, trên mặt còn được đánh dấu bằng ký hiệu đồ nguy hiểm.
Có một ít đồ ăn vặt rơi vãi lung tung trên mặt đất, như là có người từng ngồi ăn ở đây.
Cái hộp kim loại này là cái gì?
Khương Tầm Sở chiếu đèn ra khắp phòng.
Trên giường có một bóng đen, đang cuộn tròn thành một nhúm đưa lưng về phía cửa.
Khương Tầm Sở thở phào nhẹ nhõm.
Cô chạy tới phòng mình làm gì chứ?
Khương Tầm Sở đi vòng qua, chiếu ánh sáng đến người trên giường, có thể là quá chói mắt, người nọ hơi động đậy.
Khương Tầm Sở lập tức tắt đèn đi.
Nhưng người vẫn tỉnh dậy.
Cô chống nệm ngồi dậy, giơ tay dụi dụi mắt "Anh về rồi."
"Sao cô ngủ ở phòng tôi?"
"Không thể sao?" Tiểu cô nương buông tay dụi mắt, còn rất đúng lý hợp tình "Anh cũng không nói không thể."
"......"
Khương Tầm Sở bật đèn lại lần nữa, đặt ở bên cạnh bàn "Cô về phòng đi."
"Không."
Tiểu cô nương nằm xuống lại, tay chân mở ra, chiếm càng nhiều chỗ hơn.
"Tôi nguyện ý dùng thân thể của tôi trả phí nhà ở." Linh Quỳnh nghiêng đầu "Ca ca muốn thu phí không?"
"......"
Khương Tầm Sở cảm thấy không nên nghe hiểu lời cô nói.
"Vậy cô ngủ ở đây đi, tôi sang bên cạnh." Khương Tầm Sở giả bộ nghe không hiểu, muốn chuồn đi.
Tiểu cô nương lộn mình ngồi dậy như cá chép, giữ chặt hắn "Phòng bên cạnh không thể ngủ."
"???"
Linh Quỳnh phi thường nghiêm túc gật đầu, thật đấy.
Khương Tầm Sở: "......"
Khương Tầm Sở qua đi nhìn thoáng qua.
Phòng rất bừa bộn, đúng là không thích hợp để ở cho lắm.
Nhưng mà...... Chỉ trong một ngày, cô đã làm cái gì? Phá phòng thành cái dạng này?
"Tôi nói không thể ở mà." Linh Quỳnh đi theo sau hắn như cái đuôi nhỏ, nhỏ giọng nói.
Khương Tầm Sở đóng cửa lại, cực kì lạnh nhạt vô tình: "Tôi ngủ ở sô pha."
Linh Quỳnh: "......"
...
Khương Tầm Sở nhắm hai mắt mà không ngủ được, lật qua lật lại trên sô pha như cái bánh nướng áp chảo.
Sau nửa đêm thật vất vả mới hơi buồn ngủ, đột nhiên lại cảm giác có người bò lên, mạnh mẽ chen vào khuỷu tay hắn.
"......"
Khương Tầm Sở không cần nhìn cũng biết là ai.
"Hứa tiểu thư."
"Ca ca, tôi sợ quá." Giọng nói tiểu cô nương tinh tế mềm mại, giọng nói chìm trong bóng tối còn có thêm vài phần ủy khuất không thể giải thích.
Khương Tầm Sở nhẫn nhịn "Cô sợ cái gì?" Đánh được cả Zombie, đập được người, cô có gì phải sợ?
"Tôi sợ ca ca đi mất."
"......"
Khương Tầm Sở không còn lời nào để nói, nhịp tim cũng đập loạn nhịp.
Hắn xoay người đứng dậy, Linh Quỳnh kéo vạt áo hắn, bị Khương Tầm Sở kéo ra.
Linh Quỳnh mở to mắt nhìn hắn.
Trong ánh sáng mập mờ, Khương Tầm Sở dường như có thể thấy bộ dáng ủy khuất của tiểu cô nương.
Hắn khom lưng bế người lên, đi lên lầu, đặt trên giường.
Tiểu cô nương hình như đang tức giận, xoay người, đưa lưng về phía hắn.
"Không phải cô sợ sao?" Khương Tầm Sở ngồi ở bên cạnh: "Không cần tôi ở bên cạnh nữa à?"
Linh Quỳnh xoay người lại nhìn hắn.
Khương Tầm Sở nhắc nhở cô: "Ngủ một chút đi."
Linh Quỳnh lập tức dịch vào bên trong, Khương Tầm Sở liền thuận thế nằm xuống, kéo người qua ôm.
Sau khi Khương Tầm Sở ôm người, càng không có chút buồn ngủ nào.
Nhận thấy Linh Quỳnh cũng không ngủ, Khương Tầm Sở liền muốn nói gì đó, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ chuyện của Khương Lộ Vân.
"Ba tôi có thể......"
Khương Lộ Vân là bị người người ta bức mang ra khỏi nhà.
Nói khó nghe hơn chút, là bị bắt đi.
Người của phòng thí nghiệm cảm thấy Khương Lộ Vân đã đem thành quả nghiên cứu quan trọng nhất đi, trốn rồi.
Bọn họ vốn dĩ định đem Khương Lộ Vân trở về phòng thí nghiệm.
Nhưng ngay trên đường hôm đó đã bùng phát virus diện rộng.
Mà ngoài ý muốn, Khương Lộ Vân......
"Cho nên cái thành quả nghiên cứu kia, chính là thứ được tiêm vào thân thể anh sao?"
Khương Tầm Sở: "Có khả năng."
"Bọn họ đã biết chưa?"
Khương Tầm Sở: "Tôi không nói cho bọn họ."
Người kia tuy rằng nói là đồng nghiệp của ba hắn, nhưng hắn lại chưa từng gặp qua, cũng không biết rốt cuộc có phải hay không.
Hắn không ngốc như vậy.
Linh Quỳnh suy tư trong chốc lát "Chúng ta coi như thứ kia là vật đã được tiêm vào thân thể anh, vậy ba anh vì sao phải trộm thành quả nghiên cứu? Thứ này không phải sẽ giải quyết được chuyện của virus sao?"
Khương Tầm Sở: "......"
Khương Tầm Sở không hiểu lắm, tự nhiên cũng không trả lời được.
Linh Quỳnh ngồi dậy, chống vào ngực Khương Tầm Sở, trườn qua người hắn.
Khương Tầm Sở: "???"
Linh Quỳnh lấy cái hộp kim loại trên mặt đất kia lại đây đặt ở mép giường, lại chuẩn bị dẫm giường đi vào.
Khương Tầm Sở muốn giúp cô, hai người đồng thời di chuyển, liền khiến Linh Quỳnh trượt chân, cả người nhào vào lòng ngực Khương Tầm Sở.
Linh Quỳnh ngồi ở trên người hắn, tư thế hai người lúc này có hơi ái muội.
Linh Quỳnh áp trán vào ngực Khương Tầm Sở "Anh động làm gì chứ?"
Khương Tầm Sở: "Tôi chỉ là muốn giúp cô......"
Linh Quỳnh xoa xoa trán, một tay khác thì chống ngực hắn.
"Cô xuống trước đi." Giọng nói Khương Tầm Sở âm hơi hơi trầm xuống.
Linh Quỳnh: "Tôi không có nặng."
"......"
Vấn đề không phải cô có nặng hay không.
Linh Quỳnh có thể đã cảm nhận được cái gì đó, cô lại cúi người xuống, kề vào tai hắn cắn một cái rồi nói nhỏ "Ca ca, tôi không lấy tiền, muốn trải nghiệm thử cảm giác vui sướng nhất đời người không?"
Bóng đêm dày đặc, hơi thở ấm áp.
Hương thơm thiếu nữ tản ra từng ngóc ngách trong phòng, không ngừng đốt cháy không khí ái muội.
"Hứa Vô Yên, xuống đi." Khương Tầm Sở gọi cả tên lẫn họ cô, mang theo chút bất đắc dĩ và nghẹn ngào.
Linh Quỳnh bĩu môi, đi xuống từ trên người hắn.
Khương Tầm Sở sợ bầu không khí xấu hổ, trực tiếp nhìn về phía cái hộp kim loại cô đặt ở mép giường "Đây là cái gì?"
"Tôi cũng muốn biết."
"......"
Khương Tầm Sở sờ soạng đèn pin ở đầu giường, chiếu cái hộp kia.
Trừ cái ký hiệu vật nguy hiểm kia, trên hộp không có những thứ khác, nhưng cũng không có kẽ hở nào, là một cái hộp được đóng chặt.
Khương Tầm Sở thử nâng nó lên, rất nặng.
"Cô lấy nó từ đâu ra?"
"Là trong tòa nhà ngày hôm qua ấy, có người đang khuân vác, tôi liền thuận tay lấy một cái."
"......" Thuận tay? Lấy?
Ngày hôm qua Khương Tầm Sở mới vừa biết tin tức của Khương Lộ Vân, căn bản không có tâm trạng chú ý xung quanh.
Hôm nay hắn không nhìn thấy có người khuân vác hộp nữa.
Nhưng với an ninh bốn phía nghiêm ngặt như vậy, cô đã lấy nó thế nào?
Khương Tầm Sở cẩn thận kiểm tra cái hộp lại một lần, phát hiện phía bên phải dưới đáy có một số nhỏ.
"Có ai nhìn thấy cô lấy nó đi không?"
"Không có nha."
"Thứ này có đánh số, nếu là đồ vật quan trọng, khẳng định sẽ bị phát hiện đã mất."
"Tôi biết, chỗ đó không phải số."
"?"
Linh Quỳnh bổ sung một câu: "Ít nhất không phải là đánh số số lượng."
Mỗi cái cái hộp ở đó đều có, nhưng lại có rất nhiều số giống nhau.
Cho nên chúng nó là đại diện cho một thứ đồ nào đó chứ không phải số lượng.
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~