Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Linh Quỳnh thấy Thẩm Tần Xuyên không chịu đi, nàng lùi về sau, nhìn chằm chằm bó hoa kia, bứt vài cánh hoa ra tay, không biết đang suy tư điều gì, sau đó trực tiếp cười lên.
Lục Văn Từ thấy nàng như vậy, đáy lòng không dễ chịu lắm, "Ngươi rất vui sao?"
Linh Quỳnh nháy mắt mấy cái với hắn, "Ta có ý kiến hay."
". . . Cái gì?" Lúc nàng lộ ra loại nụ cười này , bình thường đều không có ý tốt.
Linh Quỳnh cười đến giống như tiểu hồ ly, mừng khấp khởi lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Bạch Diệp Vi.
Đừng hỏi nàng tại sao phải lưu số điện thoại của Bạch Diệp Vi.
Tất cả mọi người đều cùng một vòng, không biết lúc nào cần liên lạc bàn chuyện tình cảm đâu.
Ví dụ như hiện tại. . .
Nam chủ quả nhiên là đến để ta làm giàu.
. . .
Thẩm Tần Xuyên mặc dù gọi đồ ăn, nhưng hoàn toàn ăn không vô, cuối cùng là dùng ánh mắt gϊếŧ người, nhìn chằm chằm trợ lý để hắn đem hai phần bữa ăn ăn xong.
Trợ lý: ". . ."
Hắn cũng không muốn, thế nhưng ông chủ bắt hắn ăn.
Ăn thì ăn đi, ông chủ còn cần dùng loại ánh mắt kia nhìn mình chằm chằm.
Hắn có chọc ai, gây ai đâu!
Thẩm Tần Xuyên đột nhiên mặt lạnh đứng dậy, nhanh chân đi ra bên ngoài .
Trợ lý: ". . ." Lại muốn làm cái gì .
Trợ lý tranh thủ thời gian tính tiền, đuổi theo Thẩm Tần Xuyên ra ngoài.
Hắn vẫn chậm một bước, ra ngoài đã nhìn thấy Bạch Diệp Vi không biết từ chỗ nào xuất hiện, dính bên người Thẩm Tần Xuyên, sắc mặt Thẩm Tần Xuyên cũng sắp đen thành đáy nồi.
"Tần Xuyên, anh gần đây có phải trốn tránh em không?"
"Không có."
"Vậy sao em cũng không tìm được anh." Gần đây hành tung Thẩm Tần Xuyên càng ngày càng khó nắm bắt, hoạt động còn rất ít tham gia, bất kể nàng làm cách gì đều gặp không được hắn.
"Có việc hẹn trước."
". . ."
Bạch Diệp Vi biết Thẩm Tần Xuyên rất lạnh lùng, thế nhưng trước đó cũng không đến mức này.
Hắn là ăn phải thuốc nổ rồi?
Thẩm Tần Xuyên không muốn cùng Bạch Diệp Vi dây dưa, vượt qua nàng rời đi.
Bạch Diệp Vi dùng tiền mua được tin tức, vẫn là từ nữ nhân nàng chán ghét kia mua được, sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như thế , lúc này lẽo đẽo theo sau.
. . .
Lục Văn Từ biết đại khái Linh Quỳnh đi xem mắt chỉ là chiến lược mê hoặc Tô Phụ, để về sau kế thừa gia nghiệp, lúc trở lại đoàn làm phim trạng thái tốt lên hẳn.
Linh Quỳnh ở Tô gia mỗi ngày đều chọc Tô Phụ tức đến muốn thăng thiên tại chỗ, đối tượng hẹn hò tới một người chạy một người.
Mỗi mối đều là nhà trai chủ động nói không thích hợp, để hắn muốn dạy dỗ Linh Quỳnh một chút cũng không có cớ.
Về sau cũng không biết là ai truyền ra mấy cái lời đồn.
Cho dù nhà ai có mỏ cũng không nuôi nổi Tô nhị tiểu thư, nếu không tin thì thử xem.
Từ đó rốt cuộc không còn ai dám cùng Linh Quỳnh hẹn hò .
Tô Phụ: ". . ."
Linh Quỳnh còn cố gắng không ngừng tự tiến cử mình, "Cha, ta có thể tự mình nuôi mình, không bằng cha để ta kế thừa gia nghiệp? Cam đoan làm cho công ty ngày một thêm vinh quang."
". . ."
Cút! !
Tô Phụ có hai nữ nhi, Tô Khinh Ý vốn là người nối nghiệp hắn xem trọng, nhưng mà ai biết. . .
Còn có một đứa con gái khác. . .
Hắn lúc còn trẻ phạm sai lầm, mới sinh ra một đứa con gái như vậy.
Nhưng mà so với Tô Khinh Ý, đứa con gái thứ hai này gần như không cố gắng một chút nào.
Thành tích lúc đi học cũng không nói cho ai biết, cũng không chịu cố gắng học tập, cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, chỉ thấy tiền tiêu vặt mới vui vẻ, điển hình là phú nhị đại ăn không ngồi rồi.
Lúc trước hắn cũng không muốn cho nàng kế thừa gia nghiệp, cũng không quản nàng, dù sao Tô gia nuôi được một người rảnh rỗi, hàng năm tiền chia hoa hồng cũng đủ cho nàng ăn.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính. . .
. . .
Tô Phụ mặc dù không nguyện ý để Linh Quỳnh kế thừa gia nghiệp, nhưng mà hắn thật sự không có con riêng bê ngoài.
Cũng không thể đem sản nghiệp nhà này giao cho người ngoài a?
Cuối cùng Tô Phụ vẫn là đen mặt, để Linh Quỳnh vào công ty.
Tô Phụ cũng chuẩn bị tốt tâm lí chuyện Linh Quỳnh sẽ ở công ty làm loạn, chuẩn bị tốt luôn các phương án để đối phó với rắc rối.
Nhưng mà khi Linh Quỳnh vào công ty, không những không có làm loạn lên, còn liên tiếp có được hai cái dự án.
"Nhị tiểu thư rất lợi hại." Có người báo cáo cho Tô Phụ, "Ta nghe nói Nhị tiểu thư trước đó giúp không ít người nói chuyện hợp tác, lấy được thật nhiều dự án."
Tô Phụ hừ lạnh một tiếng: "Hai cái dự án nhỏ, người khác đã làm hết mọi công việc xong, nàng chẳng qua là đi hưởng thụ thành quả, có cái gì đáng phải khoe khoang."
". . ."
Tô Phụ từ trong ngăn tủ lấy ra một phần văn kiện ném qua, "Đưa cái này cho nàng."
"Tô tổng, cái này. . ."
Cái dự án này bọn hắn đã định từ bỏ.
Tô Phụ: "Ngươi nói với nàng, lấy được dự án này, mới nói tiếp chuyện người thừa kế."
". . ."
. . .
Linh Quỳnh cầm được tư liệu của dự án, vì kế thừa gia nghiệp nàng cảm thấy mình có thể cố gắng một chút.
Người khác đều là người trong nhà ép kế thừa gia nghiệp, làm sao đến nàng lại biến thành như vậy?
Ai.
"Cố lên!"
Linh Quỳnh động viên chín mình. . . Sau đó quay người liền đi chơi game.
Kết hợp sướng khổ rất quan trọng, sau này phải bề bộn nhiều việc, không có thời gian thả lỏng, trước tiên cần phải thả lỏng cho tốt.
Đám người: ". . ."
Mặc dù cảm thấy nàng toàn nói hươu nói vượn, nhưng mà không có cách nào phản bác.
Sau khi Linh Quỳnh hiểu rõ toàn bộ dự án mới biết được trong các đối thủ cạnh có Thẩm gia.
Trước đó Tô Phụ đã dự định từ bỏ, nguyên nhân thứ nhất là tổng hợp tình huống của công ty, cảm thấy phần thắng không lớn.
Thứ hai nguyên nhân cũng là bởi vì Thẩm gia nhất định muốn lấy dự án này, sợ đầu óc Thẩm gia chập mạch, chơi ngáng chân với bọn hắn.
Thẩm gia khó đối phó, người ta còn có thực lực mạnh hơn bọn họ.
Cùng bọn hắn tranh đoạt, đối với bản thân công ty là một chuyện mạo hiểm.
Tổ dự án sắp giải tán cũng rất không coi trọng Linh Quỳnh.
Chẳng qua dù sao đều sắp từ bỏ, ông chủ muốn để vị Nhị tiểu thư này đến, vậy bọn hắn cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể phối hợp.
Vốn cho rằng vị thiên kim tiểu thư này chỉ là bình hoa, tới chơi đùa.
Không nghĩ tới sau lần thứ nhất họp, không ít người đối cái bình hoa này có cái nhìn mới.
Linh Quỳnh mở mấy lần họp sau đó, đột nhiên hỏi bọn hắn, "Các ngươi nói Thẩm Tần Xuyên sợ cái gì?"
". . ."
Ngài hỏi cái này làm gì?
Mà Thẩm Tần Xuyên sợ cái gì, bọn hắn làm sao biết.
Linh Quỳnh lên tiếng, "Các ngươi đi hỏi thăm một chút."
"Nhị tiểu thư, ngài muốn làm gì?"
Linh Quỳnh cười một chút, chỉ vào trần nhà, "Thiên cơ bất khả lộ."
". . ."
Thứ Thẩm Tần Xuyên thích thì dễ hỏi rồi nhưng mà những người như hắn mà sợ cái gì, khẳng định sẽ giấu gắt gao.
Mà bọn hắn cũng cảm thấy Thẩm Tần Xuyên không có sợ hãi bất cứ cái gì, vị kia thế nhưng là thần cản gϊếŧ thần, phật cản gϊếŧ phật.
Linh Quỳnh trong lúc mọi người không có thu hoạch gì, nghĩ đến một người, Thẩm lão thái thái!
. . .
Biệt thự Thẩm gia.
"Tiên sinh, ngài đến rồi." Quản gia mở cửa xe cho Thẩm Tần Xuyên.
Thẩm Tần Xuyên từ trong xe xuống, " Thân thể bà nội gần đây như thế nào?"
"Lão phu nhân gần đây có chút buồn bực, chẳng qua không có gì đáng ngại, điều trị thật tốt là được."
Thẩm Tần Xuyên gật đầu, dư quang quét đến quang cảnh tươi đẹp, hắn quay đầu nhìn sang, tiếp theo chớp mắt một cái, mi tâm cuồng loạn lên.
Người có xe thể thao huênh hoang như vậy, trừ nữ nhân kia còn có ai.
"Tô Miểu Miểu đến?"
"Đúng vậy, Tô tiểu thư nói đến thăm lão phu nhân."
". . ."
Không có tiền không lên điện Tam Bảo, nàng sẽ nàng sẽ tốt bụng đến thăm bà nội sao?
Nữ nhân kia lại muốn làm cái trò ma gì?
Thẩm Tần Xuyên lập tức đi vào bên trong, vừa xuyên qua hành lang, liền thấy Linh Quỳnh từ chỗ rẽ tới, đi lại nhẹ nhàng, nhìn thật vui vẻ.
". . ."
Nàng thật cao hứng, liền chứng tỏ mình có thể phải mất hứng.
"Tô Miểu Miểu, ai gọi ngươi đến?"
"Thẩm tiên sinh." Linh Quỳnh dừng lại, rất ngoan ngoãn kêu một tiếng, "Không ai gọi ta đến nha."
"Ngươi tới làm gì?"
"Ngô. . . Xuống nông thôn tìm ấm áp." Linh Quỳnh rất vô tội chớp mắt, "Không được sao? Cổng nhà ngươi cũng không có ghi Tô Miểu Miểu không thể vào nha?"
". . ."
Tô Miểu Miểu cùng chó không được đi vào!