Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Chim hoàng yến: Ý đại khái na ná Sugar baby. Dành cho bạn nào không biết Sugar baby là gì thì đó là những cô gái xinh đẹp được bao nuôi, sẽ làm mọi thứ người kia cần, đáp ứng cả thể xác lẫn tinh thần. Người kia chỉ cần cho tiền là đủ.
"Là nơi này sao?"
"Chắc vậy......"
"Nhìn giống nhà hoang như vậy......"
"Ai, tính toán làm gì, mặc kệ đi."
Linh Quỳnh đứng ở giữa hai người đang đối thoại, bị một người nam nhân trung niên lôi qua một cách thô lỗ.
"Ngươi phải ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, có nghe thấy không?" Nam nhân làm biểu cảm đáng sợ, "Nếu ngươi dám chạy, thì nên chuẩn bị quan tài cho cha ngươi là vừa."
Nam nhân lốp bốp nói một đống, phần lớn là uy hiếp.
Nói xong, đẩy nàng vào bên trong một chút, lớn tiếng quát lớn: "Vào nhanh đi."
Linh Quỳnh nhìn qua dây leo quấn quanh cổng sắt, trông thấy cỏ hoang trong viện cơ hồ đem con đường bao phủ toàn bộ, hoang vu giống một tòa nhà ma không người, quỷ khí âm u.
Loại chỗ này có người ở sao? Quỷ ở sao?
Nàng vì cái gì ở đây?
A.
Chuyện này lại nhắc đến nỗi đau của nàng.
Vốn cho rằng khi kết thúc nhiệm vụ, sẽ trực tiếp thoát khỏi trò chơi, hoặc có khu vực trung chuyển để nghỉ ngơi.
Kết quả......
Không có!
Nàng tỉnh lại ngay trong phó bản mới.
Vinh Diệu vẫn còn nói rất có lí kiểu——
【 Tình yêu, ngài không có nói qua là muốn ra khỏi trò chơi nghỉ ngơi, vậy là ngầm thừa nhận ngài muốn tiếp tục trò chơi a.】
【 Nếu ngài cần nghỉ ngơi, ngài cần chứng minh từ lúc kết thúc phó bản trước đó.】
Linh Quỳnh bùng nổ tại chỗ, đem Vinh Diệu cùng người sáng lập trò chơi chửi đến máu chó đầy mặt.
Mắng xong cũng chỉ có thể tạm thời tiếp nhận.
Dù sao tới cũng tới rồi......
"Phó bản trước kia sẽ như thế nào?"
【 Tình yêu, khi ngài ra khỏi trò chơi là trạng thái gì, trò chơi sẽ ngưng lại ở trạng thái đó.】
"Lưu trữ ?"
【 Ngài hiểu như vậy cũng có thể a.】
Thao tác trò chơi rất bình thường, Linh Quỳnh có thể tiếp nhận, chỉ là người giấy.....
Ngẫm lại vẫn thấy rất đáng tiếc.
【Tình yêu, ngài phải tin tưởng, ngài sẽ gặp được người tốt hơn.】
Linh Quỳnh gật gật đầu, "Ngươi nói đúng."
......
Linh Quỳnh mới vừa vào phó bản liền tham gia tang lễ nữ chính.
Đúng, không sai.
Nàng lại tham gia tang lễ nữ chính.
Người khác là đạp mây bảy màu sống lại, so với nàng quá không giống nhau, nàng là đạp linh bài nữ chính thượng vị.
Nói xem ta có nên bỏ trốn hay không??
Nguyên chủ cùng nữ chính là bạn học kiêm bạn cùng phòng, bất quá so với nữ chính phong quang vô hạn, tỏa sáng rực rỡ thì nguyên chủ có chút trong suốt, không ai để ý.
Nam chính cùng nữ chính cũng là bạn học, hai người đã yêu đương một đoạn thời gian, bất quá hai người này suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, chia tay không đến lần cũng có tám lần.
Lần này nữ chính đột nhiên cùng nam chính triệt để chấm dứt, nam chính liền hỏng mất.
Nguyên chủ cùng nam chính thật ra không có liên quan quá nhiều, cùng lắm chỉ được coi là quen biết.
Mà trong khoảng thời gian nữ chính qua đời này, nam chính thất hồn lạc phách, mất hồn mất vía, cùng nguyên chủ gặp qua mấy lần.
Nguyên chủ xuất phát từ 'Tình cảm bạn học' cùng với nữ chính bình thường ở ký túc xá đối với nàng có thể coi như không tệ, mở lời an ủi nam chính mấy lần.
Nhưng mà ai biết, nam chính không biết sợi gân nào không đúng, đột nhiên bắt đầu theo đuổi nàng.
Nguyên chủ lúc trước là không thích nam chính .
Về sau đợi nàng thích nam chính, lại phát hiện hết thảy chỉ là âm mưu.
Nam chính vậy mà hoài nghi chuyện nữ chính chết có quan hệ với nàng, bảo là bởi vì nàng nói gì đó, dẫn đến việc nữ chính tự sát.
Cho nên làm hết thảy những cái kia, cũng là vì trả thù nàng.
Nguyên chủ cũng rất: "???" Mắc mớ gì đến nàng?
Nguyên chủ chết rất thảm, dù sao đã thích nam chính, nam chính ngược lại không chỉ muốn hành hạ thể xác mà còn ngược đãi cả tinh thần của nàng.
Như thế này có thể sống tốt sao?
Linh Quỳnh: "......"
Tác giả offline rồi, kịch bản đều trở nên không có lôgic như thế sao?
......
Lí do vì sao nàng đang ở đây thì......
Nàng bây giờ tên Diệp Khinh Đường, có người cha nghiện cờ bạc, ở bên ngoài nợ không ít tiền.
Hôm nay tan học, bị bọn đại ca xã hội đen trói lại, tiếp đó liền bị bắt đến ở đây.
Bảo cái gì mà nàng phải thay cha trả tiền.
Linh Quỳnh là muốn trốn.
Cha Diệp Khinh Đường nợ tiền, cùng Linh Quỳnh nàng có quan hệ gì đâu?
Thế nhưng là Vinh Diệu đột nhiên xuất hiện, nói mục tiêu nhân vật đã chọn xong, ở ngay chỗ nàng sắp bị bắt đến.
Tiếp đó nàng cũng chỉ có thể ủy khuất một chút, bị trói tới đây.
Nói trắng ra, chính là bị bán.
Linh Quỳnh thử đẩy cửa sắt ra dưới cái nhìn chăm chú của tên kia.
Cửa sắt không có vết rỉ, cũng không khóa, đẩy xong liền mở ra.
Âm thanh cót két, trong sân cỏ hoang mọc um tùm, lại thêm mấy phần cảm giác âm trầm.
Linh Quỳnh đạp cỏ hoang đi vào bên trong, hai nam nhân bên ngoài cũng không vào theo, đoán chừng là muốn xem nàng bước vào có vấn đề không.
Đi qua khoảng sân rộng lớn có một ngôi biệt thự, cũng bị dây leo quấn quanh, nếu như không phải hoàn cảnh không đúng, kỳ thực là mỹ cảnh hiếm gặp.
Cửa chính biệt thự khép hờ, luôn cảm thấy có một cỗ khí lạnh từ trong khe hở tràn ra.
Linh Quỳnh: "......"
Mẹ!
Sẽ không phải là nhà ma thật a?
Người giấy nàng muốn tìm không phải là quỷ chứ?
Có chút sợ...... Nếu không thì chạy đi a.
......
Chạy là không thể nào chạy.
Trốn được mùng một, tránh không khỏi mười lăm.
Mục tiêu nhân vật chỉ có một, nàng lại không đổi được.
Linh Quỳnh thở dài, cam chịu mở cửa lớn ra đi vào.
Trong biệt thự một màu đen kịt, tất cả cửa sổ đều treo màn cửa vừa dầy vừa nặng, một tia sáng cũng không chiếu vào được.
Linh Quỳnh ôm cánh tay, con mắt đảo quanh dò xét bốn phía.
Nàng dạo qua dưới lầu một vòng, đến hình dáng của quỷ cũng không nhìn thấy.
Linh Quỳnh nhìn về phía cầu thang, do dự một chút, cuối cùng vẫn bước lên cầu thang gỗ lên lầu.
Trên lầu cùng dưới lầu không có gì khác biệt, đều treo màn cửa vừa dầy vừa nặng, tạo nên không gian có phần hắc ám, âm trầm.
Linh Quỳnh đứng trong hành lang, vén màn cửa lên, nhìn ra ngoài.
Ở đây có thể trông thấy cổng lớn, chiếc xe chở nàng tới đây vẫn còn đứng ở đó.
"Ngươi tên Diệp Khinh Đường phải không?"
Âm thanh đột nhiên vang lên, dọa Linh Quỳnh nhảy dựng.
Ba chữ Diệp Khinh Đường bay vòng vòng trên đỉnh đầu, rồi đập vào đầu nàng.
Nàng chính là Diệp Khinh Đường, Diệp Khinh Đường chính là nàng.
Linh Quỳnh quay đầu hướng về phía phát ra âm thanh.
Có một người phụ nữ mặc đồ toàn thân trên dưới đều màu đen, đứng ở đầu kia hành lang. Cô ta xuất hiện vô thanh vô tức, quỷ dị giống như biệt thự này vậy.
Quá dọa người.
Linh Quỳnh che ngực, cảnh giác hỏi: "Ngươi là?"
Nữ nhân kia căn bản không đáp, nhanh chân đi tới, trực tiếp đem rèm Linh Quỳnh vén lên thả xuống, cuối cùng còn liếc nàng một cái.
Nữ nhân này lớn lên có một khuôn mặt xảo trá, khắc nghiệt, khuôn mặt rũ xuống không biểu cảm, giống như mụ phù thủy độc ác trong các bộ phim truyền hình.
Âm thanh phù thủy cứng nhắc, "Đi theo ta."
Linh Quỳnh: "......"
Luôn cảm giác ta đã đụng phải quỷ.
Hù chết ba!
......
Phù thủy dẫn Linh Quỳnh vào một gian phòng có phong cách cũng không khác bên ngoài là mấy, hắc ám, kiềm chế.
Phù thủy giống thầy chủ nhiệm nghiêm khắc, trước tiên dò xét từ đầu đến chân nàng một lần, sau đó bắt đầu nói những điều cần chú ý.
"Nhiệm vụ của ngươi chính là chăm sóc thiếu gia, thiếu gia có bất kỳ nhu cầu gì ngươi đều phải thỏa mãn, bao gồm thân thể của ngươi."
Con mắt Linh Quỳnh chớp chớp, không nói gì.
Quả nhiên là bán thân a!
Phù thủy nói tiếp: "Thiếu gia chán ghét ánh sáng, cho nên không thể mở rèm ra, không thể tạo ra âm thanh quá lớn, thiếu gia cần yên tĩnh, không thể......"
Các chuyện không thể làm nhiều lắm, Linh Quỳnh nhu thuận giơ tay, "Có sổ tay nhân viên không? Quy củ của các ngươi cũng quá là nhiều."
Cái này không cho phép cái kia không cho phép .
Thiếu gia nhà các ngươi là thứ đồ chơi gì?
Sắc mặt phù thủy càng khó coi hơn, "Ta chỉ nói một lần, không nhớ được đó là chuyện của ngươi."
"A."
Linh Quỳnh lấy điện thoại di động ra, mở ghi âm, đưa tay ra dấu mời, "Giảng tiếp đi."
Phù thủy: "......"
Phù thủy dữ tợn liếc nàng, phần còn lại nói rất nhanh liền xong.
Nói xong, nàng lại tiếp , "Tịch thu điện thoại."