Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Kelly sau khi biết được đứa bé đã ở đây bao lâu, đoán hơn phân nửa là nó đi lạc.
Người lớn bây giờ quá vô trách nhiệm.
Nó đã lạc lâu như vậy mà không ai đi tìm.
Kelly ngồi xổm trước mặt cô bạn nhỏ, nói chuyện với bé "Nhóc con, ba mẹ bé đâu ?"
Cô bé mềm hồ hồ lắc đầu nói: "Không biết."
"Vậy sao bé chỉ ở đây một mình"
"Tìm mẹ con."
"Vậy mẹ con đâu rồi?"
"Con không biết."
"Vậy con có nhớ số điện thoại mẹ không?"
"Con không nhớ."
"Con tên gì thế?"
"Tống Khanh Vũ ạ."
Cô bé chỉ biết mình tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, còn lại chẳng nhớ thêm gì nữa.
Kelly tìm đến quầy thông tin của bệnh viện nhờ phát thanh khắp nơi, ý tứ đại khái phát là: con nhà ai ném ở đây, mau mau tới đây đón về.
Đến khi phát thanh tới lần thứ ba mới có người vội vàng chạy tới phòng bệnh.
"Vũ Vũ."
"Ba ba." Tống Khanh Vũ chạy về phía người đàn ông và bổ nhào vào ngực anh ấy.
"Tại sao con lại chạy đến đây?" Mặt mũi người đàn ông tràn đầy sợ hãi "Ai dắt con tới đây!"
Anh ta nghe thấy tên Tống Khanh Vũ cũng không quan tâm lắm, chỉ tưởng rằng là trùng tên.
Thẳng đến khi lần thứ hai vang lên, hắn đi hỏi người trong nhà, mới phát hiện không thấy con đâu.
"Nhớ mẹ." Tống Khanh Vũ ôm cổ người đàn ông "Con nhớ mẹ."
"......"
Người đàn ông sợ làm con sợ, cũng không dám nói nặng lời, chỉ an ủi nó thật tốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người giúp bé con nhà mình.
"Thẩm thiếu gia?" Nhìn thấy người đứng ở một bên, người đàn ông có vẻ hơi kinh ngạc.
Sau khi người này bước vào, Thẩm Hàn Đăng mới nhận ra anh ta và một vị phó tổng trung lập trong công ty.
Biết con mình được Thẩm Hàn Đăng giúp đỡ, Tống Lập liền bày tỏ sự cảm ơn chân thành.
Vợ của Tống Lập bị bệnh phải nằm viện, khiến con nhỏ không được gặp mẹ trong một thời gian dài.
Biệt thự Tống gia cách bệnh viện không bao xa, khi bảo mẫu tới đưa đồ, không chú ý tới Tống Khanh Vũ đã đi theo ở phía sau tự lúc nào.
Nhưng mà người trong bệnh viện rất nhiều, người Tống Khanh Vũ quá nhỏ, nên rất nhanh liền mất dấu bảo mẫu.
"Thật sự cảm ơn cậu, nếu không phải là cậu, còn không biết con bé sẽ gặp phải chuyện gì."
Gặp phải người tốt báo cảnh sát còn tốt, nếu như lỡ gặp phải tên lưu manh nào đó, trực tiếp bắt đi, vậy mới đáng sợ.
"Là một người bạn của tôi...... để ý đến bé trước." Lúc đó cô giật dây mình bế đứa bé, là do đã biết đứa nhỏ này là ai chăng?
"......" Tống Lập nhìn về phía sau một chút, trong phòng bệnh chỉ có một tiểu cô nương ngồi ở trên giường bệnh, nói thẳng ra chính là cô.
Thẩm Hàn Đăng người này hỉ nộ vô thường, bình thường gặp ai cũng trưng ra bộ mặt băng lãnh.
Hôm nay hình như thân thiện hơn nhiều.
Bất kể là ai nhìn thấy trước, người này dù sao cũng đã bảo vệ con mình an toàn, cho nên Tống Lập chân thành cảm ơn lần nữa.
Sau khi Tống Lập dắt theo Tống Khanh Vũ rời đi, Thẩm Hàn Đăng đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Linh Quỳnh đang chơi điện thoại.
Thẩm Hàn Đăng âm trầm hỏi: "Làm sao cô biết lai lịch đứa bé kia."
Hết thảy những chuyện này đều giống như được thiết kế từ trước.
Mà người này......
Linh Quỳnh: "Tôi không biết."
Thẩm Hàn Đăng cười nhạo, "Không biết thí làm sao cô cứ bắt tôi bế đứa bé?"
"Thì nhìn cô bé rất đáng thương." Linh Quỳnh một mặt vô tội, bắt đầu diễn xuất "Anh nhẫn tâm nhìn một cô bé đáng yêu như vậy gặp nguy hiểm sao?"
Thẩm Hàn Đăng: "......" Cô đừng tưởng tôi không biết cô đang diễn!
Linh Quỳnh một mực chắc chắn là do mình thấy Tống Khanh Vũ đáng thương, cái gì cũng không biết, Thẩm Hàn Đăng cũng không thể làm gì cô.
Bất quá những thứ Linh Quỳnh nói, một chữ Thẩm Hàn Đăng cũng không tin, không, một cái dấu chấm câu hắn cũng không tin.
Thẩm Hàn Đăng vén mớ tóc con phiền toái trên trán Linh Quỳnh ra, thấp giọng nói: "Cô tốt nhất ngoan ngoãn một chút đi."
Linh Quỳnh đảo mắt vài vòng, hỏi: "Tôi nên ngoan chỗ nào?"
Thẩm Hàn Đăng bắt gặp ánh mắt của cô, chậm chạp cúi đầu, tia sáng nơi đáy mắt tiểu cô nương bị bóng tối thay thế, chỉ còn lại hình bóng triền miên ngọt ngào hòa vào nhau trên đất.
......
Sau đó Tống Lập lại tới một lần nữa, lấy danh nghĩa thăm hỏi Linh Quỳnh.
Mục đích là cho Thẩm Hàn Đăng biết thiện ý của mình, mặc dù không rõ ràng ủng hộ hắn, nhưng cho cũng cho hắn không ít chỗ tốt.
Linh Quỳnh ở bệnh viện vài ngày, đến ngày xuất viện, Linh Quỳnh muốn nghĩ cách trốn ra ngoài, nhưng lại bị Thẩm Hàn Đăng cười lạnh ấn vào trong xe.
Trở về biệt thự, lại là một tuần nuôi nhốt.
Thẩm Hàn Đăng trở về đã nhìn thấy Linh Quỳnh ngồi ở bên cạnh chiếc lồng, giương mắt nhìn chim hoàng yến bên trong.
Chim hoàng yến đang vui vẻ nhảy nhót, tạo nên đối lập rõ ràng với cô gái rũ rượi ngồi cạnh.
Phảng phất như chính cô mới là người bị giam trong cái lồng kia.
Thẩm Hàn Đăng: "Làm sao đây, muốn vào trong sao?"
"Không, tôi muốn đi ra ngoài." Linh Quỳnh đứng dậy, "Tôi đã khỏe hẳn rồi, anh xem ."
Nói xong còn nhảy nhót một vòng, để chứng minh thân thể của mình đã ổn lại.
"Thiếu gia, Diệp tiểu thư vừa mới trở về." Kelly không biết từ chỗ nào chui ra, nói một câu.
Linh Quỳnh: "......" Phản đồ!
Thẩm Hàn Đăng: "......" Cho nên lúc nãy ngồi ở đó, chính là vì diễn cho hắn xem sao?
Thẩm Hàn Đăng cũng đoán được cô sẽ không ngoan ngoãn như vậy.
"Cô ra ngoài làm gì?"
"Kiếm tiền."
"Kiếm tiền?" Thẩm Hàn Đăng đối với đáp án này có chút hoài nghi, "Không phải cô chỉ có thể xài tiền sao?"
"Vậy nếu tôi không kiếm tiền, thì tiền đâu ra xài?" Làm sao khắc kim nuôi anh!
"Lừa đảo?"
Linh Quỳnh: "......"
Cô luôn luôn kiếm tiền hợp pháp nha.
Lừa đảo...... Không phải, chuyện như hố NPC này, phải may lắm mới có, cũng không phải NPC đứng đầy đường chờ bị hố.
Thẩm Hàn Đăng thực chất cũng hiểu Linh Quỳnh là loại người gì, cho nên cũng không tức giận "Thay quần áo đi, ra ngoài với tôi."
"Đi đâu?"
"Có đi hay không?"
"Đi!"
Linh Quỳnh chậm chạp lên lầu thay quần áo, nhưng vài phút là xuống ngay.
Thẩm Hàn Đăng hoàn toàn không cần lo cho quần áo của nàng, dù sao quần áo trong tủ của nàng, đại bộ phận đều có thể dùng như lễ phục.
Linh Quỳnh phát hiện tài xế đã bị thay, đoán chừng là do Thẩm Hàn Đăng nghĩ cách đổi được.
Sức mạnh của khắm kim quả nhiên thật to lớn.
Có thể thay người giấy giải quyết hết khó khăn.
Linh Quỳnh cầm tấm gương chỉnh trang, lúc trước thì cột tóc lên cho tiện, nhưng lúc này đã cởi ra, tóc ánh kim rực rỡ dài đến ngang lưng.
Thẩm Hàn Đăng đột nhiên đưa tay lên, thay cô vuốt mấy sợi tóc trên vai xuống.
Linh Quỳnh quay đầu nhìn hắn.
Thẩm Hàn Đăng thu tay lại, "Nhìn cái gì?"
"Thiếu gia đẹp như vậy, không thể nhìn sao?"
"......" Thẩm Hàn Đăng rất phản cảm với việc người khác nói hắn đẹp, bất quá Linh Quỳnh thỉnh thoảng sẽ nói nên hắn đã có chút quen.
"Cô thích không?"
"Đương nhiên thích, ai mà không thích người đẹp."
Giọng điệu của Thẩm Hàn Đăng đột nhiên nguy hiểm "Người con trai nào đẹp cô cũng thích sao?"
Linh Quỳnh lắc đầu, "Không thể, tôi rất chung thủy."
Trong một phó bản đương nhiên chỉ thích một người!
......
Vì di chứng của bệnh, Linh Quỳnh cuối cùng chóng mặt xuống xe, Thẩm Hàn Đăng đưa tay đỡ cô, "Có nghiêm trọng như vậy không?"
"Thiếu oxy."
"......"
Linh Quỳnh hít hai hơi không khí mới mẻ, cảm giác thoải mái hơn, sửa sang lại váy của mình.
Thẩm Hàn Đăng cũng không buông cô ra, duy trì tư thế ôm eo cô đi vào bên trong.
Yến hội hôm nay tổ chức ra để bàn chuyện hợp tác, nên phần lớn người đều là doanh nhân trong giới kinh doanh, không khí toàn bộ buổi tiệc có chút nghiêm túc.
Đáy lòng Linh Quỳnh chậc chậc hai tiếng, con yêu bây giờ đã có thể quang minh chính đại đến những chỗ thế này.
【 Tình yêu, chỉ cần cô nỗ lực rút thẻ, tiền đồ con yêu sẽ ngày càng tươi sáng hơn a.】
Ngậm miệng! Lăn!
【...... Được thôi.】
Các tình yêu ơi, cái lời hứa bão chương lúc k lượt đọc với tặng quà / ta làm gộp lại luôn nhá.
Ta sẽ cố gắng end vị diện trong ngày mai.
Mà nếu không được cũng đừng trách ta nha, vì dạo này ta bận học lắm.
Chúc các tình yêu đọc truyện vui vẻ.