Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Linh Quỳnh ném gậy gỗ đi, mở một chai nước để rửa tay, tiếp đó lại phủi phủi tro bụi không tồn tại trên váy.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Tôi còn bị trói đây này!
Linh Quỳnh sửa soạn lại chính mình, xong rồi mới nhớ còn có người, nhanh chóng cởi trói cho Thẩm Hàn Đăng.
Thẩm Hàn Đăng xoa cổ tay, ánh mắt liếc qua phía cô, "Cô đánh nhau cũng giỏi quá ha."
"Đương nhiên." Tiểu cô nương kiêu ngạo hất cằm, "Tôi đã được đào tạo chuyên nghiệp đó."
Thẩm Hàn Đăng: "Nhà ai dạy đánh nhau kiểu gõ đầu thế hả?"
"......" Linh Quỳnh lảng tránh "Mấy loại đó thì sẽ không nhanh như vậy, bọn chúng có nhiều người đến thế cơ mà, nếu không đánh nhanh thì tôi sẽ phải chịu thiệt."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Thẩm Hàn Đăng lấy điện thoại trên người lão đại gửi định vị cho Kelly.
Điện thoại còn mới, tất cả ứng dụng đều là cài đặt gốc, hộp thư và nhật ký cuộc gọi đều trống rỗng.
"Tìm được gì không?" Linh Quỳnh bắt chéo tay, hơi khom lưng, nhìn về phía màn hình điện thoại.
"Không có gì cả."
Linh Quỳnh a một tiếng, "Còn cẩn thận như thế sao?"
Linh Quỳnh liếc về phía bên cạnh, khóe môi cong cong, "Nhưng mà, không phải chúng ta có thể hỏi sao?"
Thẩm Hàn Đăng hiểu ý cô.
Chỉ là......
Cô gõ người ta đến đầu rơi máu chảy, liệu người ta có tỉnh lại nổi không.
Linh Quỳnh kêu Thẩm Hàn Đăng đi lôi tên lão đại kia qua.
Thẩm Hàn Đăng: "Tại sao lại là tôi?"
Linh Quỳnh: "Chẳng lẽ thiếu gia bắt tôi đi sao? Tôi không phải là chim hoàng yến anh yêu nhất sao? Làm sao có thể ép tôi đụng vào những xú nam nhân khác, anh......"
Ba chữ xú nam nhân này thành công làm cho mi tâm Thẩm Hàn Đăng cuồng loạn "Ngậm miệng."
Thẩm Hàn Đăng đi qua kéo lão đại tới, nghĩ cách làm cho hắn tỉnh lại.
Đầu lão đại còn đau, rõ ràng còn không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Một lát sau khi biết rõ ràng tình cảnh của mình, sắc mặt liền khó coi như ăn phải ruồi.
"Ai sai anh tới bắt cóc chúng tôi." Thẩm Hàn Đăng đứng trước mặt lão đại, ánh mắt âm lãnh, phảng phất như có thể đâm xuyên qua người.
Ánh mắt lão đại cũng hung ác không kém "Phi."
Lúc trước hắn căn bản không để cô gái xinh đẹp kia vào mắt, một người như cô ta, ai cũng có thể giải quyết.
Ai biết......
Con nhóc này lại diễn giỏi như vậy.
"Các người không cần uổng sức tra khảo, cái gì tôi cũng không biết, mà dù có biết cũng không nói cho các người."
"Chết cũng sẽ không sao?" Linh Quỳnh thăm dò ý hắn.
"......" Lão đại cắn răng, "Chết cũng sẽ không!"
"Oa!" Linh Quỳnh lập tức xúi dại thẩm Hàn Đăng, "Thiếu gia, không bằng chúng ta......"
Tiểu cô nương cười híp mắt khoa tay một chút.
Lão đại: "......"
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Một cô bé đáng yêu như vậy, sao có thể như thế......
......
Lòng Kelly nóng như lửa đốt, mang theo vệ sĩ từ ngoài mưa xông vào tòa nhà bỏ hoang.
"Thiếu gia!"
"Thiếu gia!!"
Kelly mở cánh cửa ngăn cản tầm mắt ra, tiếp đó liền như bị đóng đinh tại chỗ.
Đây là cái...... Tình cảnh gì?
Đã nói là bị bắt cóc cơ mà?
Đây rốt cuộc là ai bị bắt cóc?
Lúc này người bị trói chính là đám lưu manh, Thẩm Hàn Đăng đứng với một tay đút túi, mà Linh Quỳnh ngồi, còn đắp trên đùi một chiếc chăn mỏng, tư thế ngồi rất là ngoan ngoãn.
Kelly cảm thấy chuyện này có lực sát thương khá lớn, phải từ từ bình tĩnh lại.
Kelly hít sâu một hơi, "Thiếu gia, cậu không sao chứ?"
"Không sao."
"Vậy là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết. Thiếu gia, có chuyện gì xảy ra vậy? Những người này...... Muốn làm gì?"
Quỷ mới biết khi ông mở cửa xe rồi phát hiện không có ai đã có tâm trạng như thế nào......
Thẩm Hàn Đăng: "Về nhà trước đã."
"A a a, được......"
"Đi ." Thẩm Hàn Đăng gọi Linh Quỳnh.
Người sau đưa tay ra, nhẹ giọng nói "Tôi muốn bế."
Thẩm Hàn Đăng: "......" Bế cái đầu cô!
Thẩm Hàn Đăng nhịn một chút, đi qua bế người lên.
Kelly giả bộ như không thấy, những người còn lại nhìn trời một chút, một lúc sau lại nhìn xuống đất.
Kelly đợi khi Thẩm Hàn Đăng đi được vài mét, dặn dò vệ sĩ "Mang theo mấy người này đi luôn."
......
Thẩm Hàn Đăng không trở về căn biệt thự kia, mà là đến một chung cư khác.
Kelly đối với nơi này hình như rất quen, rất nhanh liền an bài thỏa đáng tất cả mọi thứ.
"Cô đi ngủ trước đi."
"Tôi không muốn." Linh Quỳnh uốn người trên ghế sa lon.
Thẩm Hàn Đăng liếc nhìn cô một cái, không có ép buộc, chỉ kêu Kelly đi lấy một tấm chăn cho cô đắp.
Thẩm Hàn Đăng kể cho Kelly những chuyện vừa xảy ra.
Đám người kia là do Chu Tịnh tìm đến .
Đương nhiên mục đích không phải gϊếŧ chết hắn, mà là để cho hắn xảy ra chuyện 'Ngoài ý muốn ', trở thành người thực vật.
Chuyện này có thể cắt đứt ý định của một số người trong công ty vẫn muốn hắn thừa kế gia nghiệp, không ủng hộ Chu Tịnh.
Mà hắn không chết, nên tài sản công ty cũng sẽ không bị quyên ra ngoài, Chu Tịnh còn có điều khiển công ty thuận lợi hơn.
Thẩm Hàn Đăng đoán rằng Chu Tịnh sẽ muốn từ từ di dời tài sản để đến khi hắn nhận được công ty thì chỉ còn một cái xác rỗng.
"Tại sao Chu Tịnh đột nhiên làm vậy?" Kelly có chút không hiểu.
Mà một gián điệp như ông không nhận được bất kì tin gì.
Chẳng lẽ ông bị phát hiện rồi sao?
Gián · Kelly · Điệp cảm thấy rất không có khả năng, rõ ràng mình không để lộ chút sơ hở nào.
"Loại chuyện này đương nhiên người biết càng ít càng tốt rồi." Linh Quỳnh chen vào nói "Khi thiếu gia mất tích, ông sẽ là người đầu tiên bị hỏi, nếu như lộ ra chút manh mối nào, vậy coi như toang, nên bà ta đương nhiên muốn giấu ông."
Kelly gật đầu: "Có lý...... Vậy chuyện này thiếu gia muốn xử lý như thế nào?"
Linh Quỳnh lập tức giơ tay "Trước tiên phải lấy lại tiền."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Kelly: "......"
Linh Quỳnh yếu ớt rụt tay về, ôm gối ôm, "Mới là lạ." Tiền của NPC đã đưa tới cửa, sao có thể không lấy.
Nếu không có tiền thì bảo tôi khắc kim cho anh thế nào.
Sao anh có được sống cuộc sống tốt hơn.
Tôi đây là vì ai!
Con yêu căn bản không hiểu cuộc sống khó khăn thế nào..
Thẩm Hàn Đăng đưa một cái thẻ cho cô, "Tiền ở trong đủ cho cô dùng một thời gian, chuyện này cô đừng nhúng tay vào."
Linh Quỳnh nháy nháy mắt, cười tủm tỉm nhận, "Cảm ơn thiếu gia."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Chính là dễ dỗ dành như vậy.
Nông cạn đến cực điểm.
......
Chuyện Thẩm Hàn Đăng bị bắt cóc đã lên tin tức.
Bởi vì Chu Tịnh báo cảnh sát.
Kelly bị gọi đến thẩm vấn, bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, nên không thể liên lạc với Thẩm Hàn Đăng.
Chu Tịnh diễn vai mẹ kế lo lắng cho con riêng cực kì đạt, ngay cả công ty cũng không đến.
Tới ngày thứ hai Thẩm Hàn Đăng vị bắt cóc Chu Tịnh tại thẩm Hàn Đăng bị trói sau ngày thứ hai mới nhận được điện thoại, bắt bà ta chuẩn bị vạn tiền chuộc.
Chu Tịnh nhíu mày một chút, nhưng ngay trước mặt nhiều người như vậy, rất nhanh phát huy kỹ thuật diễn xuất, tỏ ra bọn chúng chỉ cần không làm hại Thẩm Hàn Đăng, muốn bao nhiêu tiền bà ta cũng sẽ cho.
Chu Tịnh cúp điện thoại, lấy lí do đi chuẩn bị tiền tới phòng làm việc.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Chu Tịnh bấm một cuộc điện thoại ở phòng làm việa, trực tiếp chất vấn, "Đã nói chỉ lấy vạn, vì sao đột nhiên tăng tới vạn?"
Đã thỏa thuận là vạn, sau khi bọn hắn chỉ cần cầm được tiền liền sẽ rời đi.
Mà Thẩm Hàn Đăng nhất định phải thành phế nhân.
"Lúc trước chúng ta cũng không nói sẽ báo cảnh sát......" Giọng nói đầu bên kia điện thoại âm trầm, rõ ràng rất tức giận.
"......"
Chu Tịnh cũng không muốn báo cảnh sát, thế nhưng do lúc Kelly đến tìm bà ta, vừa vặn có một nhân viên ở đó, lúc đó Kelly rất gấp, nói thẳng là Thẩm Hàn Đăng bị mất tích.
Chuyện này liền lập tức liền truyền khắp công ty.
Bà ta không thể không báo cảnh sát có được không?
" vạn, bằng không bọn ta sẽ đem những chuyện bà làm nói cho tất cả mọi người biết."
Tút tút tút ——
———— Tiểu kịch trường————
Tiểu tiên nữ: Nếu các nàng không bỏ phiếu, ta sẽ tung ra toàn bộ mọi chuyện các nàng từng làm!