Editor: Shmily
---------------------
Nhìn đám người kia rời đi, Hạ Thập Thất ngáp dài một cái, đem tàn thuốc vứt trên mặt đất, dùng chân dẫm lên.
"Thập Thất, có phải chị đã sớm biết đám người này quen biết cha rồi không?" Đường Đậu Đậu hỏi.
"Chỉ từng nghe mẹ mày nhắc qua, năm đó lúc Tạ Toàn Hổ ra tù thì lão Hạ từng giúp đỡ hắn một đoạn thời gian."
"A, may ghê."
"Lần này coi như là vận may của chúng ta không tệ, nếu như lần sau còn gặp lại người của Tạ Toàn Hổ thì nhớ trốn ra xa một chút. Hắn ta cũng chẳng phải người hiền lành lương thiện gì, tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn như có chút kiêng kị lão Hạ, thế nhưng hắn nhất định cũng không nhượng bộ như vậy đâu. Nói không chừng, một ngày đẹp trời nào đó lại đâm một đao sau lưng chúng ta thì sao."
"Đã biết." Đường Đậu Đậu bĩu môi, "Kem sầu riêng của em, mới ăn có một miếng à!"
Hạ Thập Thất liếc cô nàng một cái, "Đi thôi, đi mua cho mày cái khác."
Hai người vừa xoay người lại đã đụng phải hai cái lồng ngực rắn chắc.
Hạ Thập Thất còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn thì đã bị nam nhân trước mặt ôm ngang người, khiêng lên vai.
Mà Đường Đậu Đậu lại bị Thất Dạ kéo tới một góc, ép vào tường dạy dỗ một phen.
"Đại thúc, anh làm cái gì vậy!"
Hương thuốc lá thoang thoảng chỉ thuộc về một mình hắn xông vào mũi, Hạ Thập Thất căn bản cũng không cần nhìn cũng biết được người đàn ông này là ai.
"Lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, hửm?"
Thanh âm khàn khàn, còn lộ ra hơi thở nguy hiểm nhè nhẹ, lạnh lẽo mà bá đạo.
Hạ Thập Thất cũng không có giãy dụa, còn đặc biệt bình tĩnh đáp lại hắn: "Lợi ích lớn nhất của việc làm người phụ nữ của anh chính là có thể dùng tên anh đi giải quyết phiền phức nha. Bằng không anh cho rằng vì cái gì mà tôi muốn đi theo anh chứ?"
Tịch Đình Ngự thả cô xuống đất, nhìn người trước mặt một cái, con ngươi sâu không thấy đáy nhiễm vài phần ý cười, "Vậy em cứ việc đi gây chuyện, lúc nào đánh không lại thì tới lấy lòng tôi."
"Tôi mà đánh không lại thì cũng chẳng có cơ hội về lấy lòng anh đâu." Hạ Thập Thất cười: "Cho nên nha đại thúc, nếu như anh đau lòng cho người phụ nữ của mình hoặc không muốn mất mặt thì nhất định phải đối xử với tôi tốt một chút nhớ chưa."
Ánh mắt Tịch Đình Ngự sâu thẳm nhìn gương mặt được ánh mặt trời chiếu rọi vào tỏa ra một tầng quang mang lộng lẫy kia, nụ cười của cô vừa xinh đẹp lại cuồng dã, khóe miệng của hắn không nhịn được dương lên một chút.
"Thất Dạ ca ca, sao anh lại tới đây?"
Bị Thất Dạ ép ở trên tường, trong lòng Đường Đậu Đậu nhảy lên từng hồi bang bang không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cũng nổi lên hai vệt đỏ ửng khả nghi.
"Anh tới xem xem em bị người ta bắt nạt như thế nào." Thanh âm của Thất Dạ rất lạnh, không có nửa điểm độ ấm nào, tựa hồ như không khí xung quanh cũng đều bị hơi thở của hắn đóng băng lại.
"Em đã bị người ta bắt nạt rồi mà anh còn có tâm tình đứng xem!" Đường Đậu Đậu không vui bĩu môi, "Vừa rồi nếu không phải có Thập Thất thì em đã bị một thằng đàn ông sờ vào mặt rồi."
"Câu đó phải là, có Hạ Thập Thất ở đó nên em mới suýt chút nữa bị sờ vào mặt mới đúng."
Thất Dạ vẫn luôn cảm thấy cô nhóc không rành thế sự trước mặt này là bị Hạ Thập Thất dạy hư, thế cho nên có đôi khi sẽ không nhịn được mà nhằm vào người nào đó.
Đường Đậu Đậu: "..." Đây là cái logic gì vậy?
"Có bị thương ở chỗ nào hay không?" Tuy rằng đường cong trên gương mặt của hắn vẫn lạnh lẽo như cũ, thế nhưng thanh âm lại nhu hòa đi không ít.
"Có ạ." Đường Đậu Đậu cuộn tay áo lên, duỗi tay ra cho hắn xem, "Anh nhìn này, đều sưng lên một mảng rồi."
Thấy cánh tay cô có một chỗ bị ứ máu, môi mỏng Thất Dạ nhấp thành một đường lãnh tuyến, đáy mắt hiện lên hai chữ "đau lòng", nhưng lại bị hắn che dấu rất khá, khiến cho người khác không nhìn ra được gì cả.
"Trở về bôi thuốc mỡ vào."
Đường Đậu Đậu: "..."
Dựa theo hướng đi thông thường của phim truyền hình thì không phải là hắn nên xoa xoa cho cô, hoặc là thổi thổi một chút, sau đó thâm tình chân thành hỏi một câu xem cô có đau hay không sao?