(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

chương 168: rất gợi cảm! rất mê người!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Shmily

---------------------

Hạ Thập Thất đi ra khỏi biệt thự không được bao xa liền thấy cách đó không xa có một chiếc xe đang đi về phía bên này, đèn xe chiếu tới khiến cô hoa cả mắt, nhất thời không thích ứng được.

Cô đứng sang một bên, chiếc xe rất nhanh đã lái qua đây, sau đó dừng trước mặt cô.

Cửa xe bị mở ra, một người đàn ông có dáng người thon dài, đĩnh bạt bước từ trên xe xuống.

Cho dù là ban đêm, gương mặt nam nhân kia cũng vẫn điêu luyện sắc sảo như cũ, hình dáng góc cạnh rõ ràng giống như yêu nghiệt vậy.

"Hơn nửa đêm không ngủ, chạy ra đây làm gì?"

Tịch Đình Ngự đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.

"Tôi không ngủ được, ra đây tản bộ chút." Hạ Thập Thất đương nhiên sẽ không đem ý định của mình nói ra, chỉ là dùng hình thức bổ sung mà nói thêm một câu: "Thuận tiện đi mua bao thuốc lá."

"Mua thuốc lá?" Tịch Đình Ngự giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, nhíu mày, sau đó đưa ánh mắt nặng nề nhìn người phụ nữ trước mặt, "Hơn nửa đêm đi mua thuốc lá, là nghiện thuốc lá hay là chán tới mức muốn hút thuốc lá?"

"Đã bảo là thuận tiện mà." Hạ Thập Thất cường điệu.

Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình hơn nửa đêm còn cố ý chạy ra ngoài mua thuốc, bởi vì hành vi này xác thật là có chút quá mức.

"Ừ, thuận tiện." Tịch Đình Ngự nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo một cái, đem cô kéo tới trước mặt, sau đó bá đạo ấn người ngồi xuống ghế đá bên cạnh bồn hoa.

Hai tay hắn nắm lấy bả vai của cô, cúi người tới gần, "Vậy hiện tại, em có muốn thuận tiện làm chút gì đó không?"

"Làm cái gì?" Hạ Thập Thất ngẩng đầu nhìn hắn, cho dù khoảng cách giữa hai người không tới một tấc, cô cũng không có chút khẩn trương cùng áp bách nào.

Tịch Đình Ngự không nói gì, chỉ là tiếp tục ghé sát vào mặt cô, mắt thấy môi hắn sắp chạm vào môi mình, Hạ Thập Thất liền kịp thời quay mặt đi.

"Đại thúc, chân tôi đau!"

Một câu tới đột ngột làm cho mày kiếm của Tịch Đình Ngự hơi nhăn, ánh mắt hắn nguy hiểm, gương mặt tuấn tú có chút không vui.

Hắn đứng thẳng dậy, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Hạ Thập Thất, tầm mắt đảo qua chân cô, không thấy có chỗ nào bị thương, nhàn nhạt hỏi: "Làm sao?"

"Giày không vừa chân, rất đau." Hạ Thập Thất nâng chân lên, đem giày đế bằng trên chân cởi ra, sau đó phi thường hào phóng gác lên trên đùi Tình Đình Ngự.

Toàn bộ cái Dạ Thành này, hẳn là không tìm ra được một người phụ nữ nào to gan như cô, dám ở trước mặt Tịch Đình Ngự trương dương làm càn như vậy.

Tịch Đình Ngự vốn dĩ đang cau mày, thế nhưng khi ánh mắt dừng lại ở nơi đỏ ửng trên ngón chân cô, mày nhíu lại càng khẩn.

"Giày không vừa chân còn cố đeo, Hạ Thập Thất, em có biết suy nghĩ hay không?"

Tuy rằng là đang trách cứ, thế nhưng tay Tịch Đình Ngự vẫn đặt ở trên chân cô, động tác mềm nhẹ vuốt ve cho cô.

"Đại thúc, miệng anh đúng là không thành thật gì cả." Thấy hắn thế mà có thể hạ mình xoa chân cho cô, Hạ Thập Thất cười rộ lên, "Kỳ thật bộ dáng ôn nhu của đàn ông cũng rất gợi cảm! Rất mê người!"

"Biết là tốt."

"Thực ra đôi giày này là mới mua, hôm nay mới đeo lần đầu tiên cho nên cũng không biết sẽ không vừa chân."

"Ngu ngốc."

Ngữ khí của Tịch Đình Ngự tuy lạnh, thế nhưng con ngươi đen nhánh thâm thúy kia lại lộ rõ vẻ quan tâm. Hắn cẩn thận quan sát ngón chân cô, chỗ sưng đỏ kia được mình xoa ấn một lúc đã dịu đi không ít.

"Đại thúc, tôi chính là cháu dâu mà lão gia tử đã kiểm duyệt đó. Chiếu cố tôi là trách nhiệm của anh, anh mà mắng tôi nữa, tôi sẽ nói cho lão gia tử biết, buổi tối anh không ngủ cùng tôi trên một cái giường."

Hạ Thập Thất nâng cằm, bộ dáng kiêu ngạo nhìn người đàn ông trước mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio