Editor: Shmily
---------------------
Trại tạm giam của Dạ Thành.
Trịnh Vũ ra tù, được mấy cảnh ngục dẫn ra ngoài cửa lớn.
Đứng ở trước cửa ngục giam, Trịnh Vũ cười lạnh, liền nói mấy cái cửa sắt này chính là dùng để ngăn cách giữa hai thế giới mà. Mấy ngày nay cô ta chịu bao nhiêu ủy khuất, đến bây giờ đều đã biết rõ.
Hiện tại đã được tự do, cũng là thời điểm tốt nhất để trả thù.
"Đây là đồ vật cô mang theo lúc vào đây, lấy đi, đi ra ngoài một lần nữa làm người, đừng gây chuyện nữa."
Cảnh ngục nói xong liền giao đồ cho Trịnh Vũ, xoay người rời đi.
Ngoài trại tạm giam là đường cái rộng lớn, rất rộng, cũng rất quạnh quẽ, đến một người cũng không có.
Trịnh Vũ có chút mất mát, cô ta cho rằng hôm nay ra tù sẽ có người tới đón, kết quả là người nên tới không tới mà người không nên tới cũng chẳng thấy đâu.
"Tiểu Vũ."
Lúc đang buồn bã mất mát thì lại nghe được một thanh âm quen thuộc.
Lập tức ngẩng đầu lên nhìn khắp xung quanh, cuối cùng liền thấy được Giang Chấn Thiên đang đứng cách đó không xa.
Trịnh Vũ tức khắc hưng phấn lên, bước nhanh đi tới bên kia, ngay cả đồ của mình cũng không cầm theo.
"Cha nuôi, con còn tưởng là cha sẽ không tới chứ!"
Tới trước mặt Giang Chấn Thiên, Trịnh Vũ liền ôm lấy cánh tay hắn.
"Hôm nay là ngày con gái của ta được ra ngoài, sao ta có thể không tới? Chỉ là đứng quá gần trại tạm giam sẽ gặp xui cho nên mới không đi qua, liền đứng ở đây chờ con." Giang Chấn Thiên cười mở miệng.
"Con còn tưởng là cha nuôi không cần con nữa... Chê con đã từng ngồi tù, chê con ra ngoài sẽ khiến cha mất mặt."
"Nói cái gì vậy, cha con trước khi chết đã giao con cho ta, muốn ta bảo vệ con cơm áo vô ưu, để con sống bình bình an an. Nếu ta đã đáp ứng, vậy tuyệt đối sẽ không lật lọng."
Nói tới cùng thì Giang Chấn Thiên vẫn niệm tình cũ, năm đó hắn cùng cha đẻ của Trịnh Vũ là sinh tử chi giao, sau đó cha của Trịnh Vũ bị bệnh rồi qua đời, trước khi chết đã giao Trịnh Vũ lại cho hắn chăm sóc. Tuy rằng Trịnh Vũ thường xuyên gây phiền phức cho hắn, thế nhưng rất nhiều thời điểm, hắn vẫn dung túng cho cô ta.
Chỉ là lần này Trịnh Vũ chọc phải người hắn không thể đắc tội nổi, cho nên hắn mới không thể không đứng ngoài cuộc, không nhúng tay vào, bởi vì có như vậy mới có thể giữ được địa vị của mình.
Nghe hắn nói vậy, Trịnh Vũ gật gật đầu: "Chúng ta đi thôi, cha nuôi, trở về con muốn tẩy rửa vận xui một chút."
"Được được, nên tẩy rửa sạch sẽ một chút, xua tan đen đủi."
Giang Chấn Thiên vừa nói vừa phân phó tài xế đi lấy hành lý mà Trịnh Vũ ném ở phía sau.
"Mấy thứ đó vứt đi, nhìn thấy là lại bực mình!" Trịnh Vũ không vui nói, sau đó liền dẫn đầu lên xe trước.
Xe vừa đi một chặng đường, Trịnh Vũ đột nhiên nhớ tới Hạ Thập Thất, tức khắc liền cảm thấy không vui.
Dựa vào cái gì mà cô ta phải chịu khổ chịu nhọc ở trong trại tạm giam, mà Hạ Thập Thất lại có thể ở bên ngoài hô mưa gọi gió?
Cả đời này cô ta đều sẽ không bao giờ quên, Hạ Thập Thất là nguyên nhân khiến cho cô ta trở thành như thế này.
"Cha nuôi, gần đây Hạ gia thế nào rồi? Có động tĩnh gì không?"
Trịnh Vũ vừa nói vừa sửa lại tóc của mình, đầu tóc rối tung khiến trong lòng cô ta bực bội không thôi, chỉ hận không thể trực tiếp bóp chết con nhỏ đầu sỏ đã giật tóc mình lúc trước.
"Không có động tĩnh gì, vẫn như cũ thôi." Ánh mắt Giang Chấn Thiên hơi lóe, không muốn nhiều lời.
"Vậy Hạ Thập Thất thì sao?" Trịnh Vũ tiếp tục truy hỏi.
Sắc mặt Giang Chấn Thiên âm trầm, cũng không có trả lời vấn đề của cô ta mà trực tiếp nói sang chuyện khác: "Con mới từ bên trong ra, trở về nghỉ ngơi mấy ngày, có muốn quà gì không, cha nuôi bảo người đi mua cho con."
Chiêu này thực sự rất hiệu quả, Trịnh Vũ vừa nghe lập tức liền xem nhẹ vấn đề vừa rồi, đáp: "LV, con muốn cái túi LV bản số lượng có hạn mới ra."
Giang Chấn Thiên đáp: "Được."