Editor: Shmily
---------------------
Trợ lý báo cáo xong liền rời đi, Tịch Đình Ngự cất bước đi vào bên trong.
"Cho cô mười phút, nói rõ nguyên nhân tới đây."
Hắn vừa nói vừa đi tới trước bàn làm việc dài rộng ngồi xuống.
Hạ Thập Thất tiến lên phía trước, hai tay chống xuống bàn làm việc của Tịch Đình Ngự, ánh mắt sáng quắc nhìn nam nhân trước mặt.
"Đại thúc, tôi muốn nhờ anh giúp một việc."
"Vì cái gì?" Thân thể Tịch Đình Ngự ngả ra phía sau, lưng tựa vào ghế ngồi, ngón tay thon dài đặt trên mặt bàn, nhẹ nhàng gõ.
"Chẳng vì gì cả, anh nói đi, anh giúp hay không giúp."
Khóe môi Tịch Đình Ngự gợi lên một độ cong, "Cô muốn tôi giao Trịnh Vũ cho cô?"
Hạ Thập Thất cười, "Đại thúc, anh thật hiểu tôi."
"Nếu tôi nhớ không nhầm, Trịnh Vũ chỉ có xích mích với cô, không có quan hệ gì với tôi cả." Môi mỏng Tịch Đình Ngự mím thành một đường lạnh lẽo.
Không có bất cứ thứ gì có thể trao đổi với hắn mà cũng dám tới đặt yêu cầu với hắn, nữ nhân này là người đầu tiên.
"Đại thúc, đêm hôm qua là anh cứu tôi từ Đế Tước ra đúng không?" Hạ Thập Thất nheo mắt, khóe môi câu lên một nụ cười quyến rũ.
"Cho nên?" Ánh mắt Tịch Đình Ngự lạnh nhạt, ngón tay đang gõ mặt bàn tạm thời dừng lại.
"Cho nên anh giúp tôi một lần, lại giúp thêm một lần nữa cũng được mà. Hơn nữa nếu anh giúp tôi, tôi lại nợ anh một bút nữa."
Đột nhiên Tịch Đình Ngự khẽ cười một tiếng, "Được, tôi có thể để Giang Chấn Thiên đem Trịnh Vũ giao cho cô, nhưng tôi có một điều kiện."
"Nói đi."
"Làm nữ nhân của tôi một tháng." Môi mỏng Tịch Đình Ngự khẽ mở, trong mắt nhiễm một tia thâm trầm.
Đối diện với cặp mắt phảng phất như có thể hãm sâu người ta vào trong đó kia, Hạ Thập Thất cười hỏi hắn, "Làm nữ nhân của anh thì phải làm những gì?"
"Ăn cơm, nói chuyện phiếm."
Không lăn giường sao? Đương nhiên, những lời này Hạ Thập Thất sẽ không nói ra, chỉ là đột nhiên nhớ tới cảnh tượng tối hôm đó, dáng người hắn vô cùng gợi cảm nha!
"Tôi không có sở thích gì khác." Tịch Đình Ngự nói, duỗi tay ấn xuống cái nút bên cạnh bàn làm việc.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, hắn liếc về phía cửa phòng một cái, lạnh lùng mở miệng, "Quan trọng nhất là đừng bao giờ quấy rầy khi tôi đang làm việc."
"Được, không thành vấn đề."
Hạ Thập Thất hướng hắn vẫy vẫy tay, xoay người đi ra phía ngoài cửa.
Cô vừa mới đi ra ngoài đã nghe thấy thanh âm lạnh nhạt mà bá đạo của Tịch Đình Ngự truyền đến, "Buổi tối giờ, Đế Tước."
Hạ Thập Thất giơ tay ra dấu "OK", sau đó cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Sau khi ra khỏi tập đoàn Ngự Phong, Hạ Thập Thất trực tiếp trở về sòng bạc ngầm ở Bắc Loan.
Vào thời gian này, sòng bạc đã bắt đầu hoạt động, buôn bán.
Khom lưng chui qua cái cửa thấp bé đi vào, Hạ Thập Thất nhíu nhíu mày, cả gian phòng đều tràn ngập mùi thuốc lá cùng tiếng quát mắng.
"Nhị tiểu thư, sao hôm nay chị rảnh rỗi tới đây thế?"
Vu Mạnh từ đâu tiến tới trước mặt Hạ Thập Thất, khui một chai bia đưa cho cô.
Hạ Thập Thất duỗi tay nhận lấy, ngửa đầu lên uống một ngụm, quét mắt nhìn sòng bạc, hỏi: "Đường Đậu Đậu đâu?"
"Tam tiểu thư nói là muốn tới trường đi học, chắc là tối mới về."
Hạ Thập Thất đứng dậy, đem chai bia để trên mặt bàn, "Ừ, mày trông đi, chị về ngủ một giấc đây."
Vốn là muốn mang theo Đường Đậu Đậu đi xem náo nhiệt, hiện tại xem ra chỉ có thể đi cùng Tịch Đình Ngự mà thôi.
Đang định rời đi, đột nhiên truyền tới thanh âm cãi cọ ầm ĩ, Hạ Thập Thất nhíu nhíu mày, xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh.