Editor: Shmily
--------------------
Xe một đường chạy như bay, hơn một tiếng sau liền dừng lại trước cổng trại tạm giam, bởi vì trước đó đã chào hỏi cho nên xe liền có thể trực tiếp đi vào bên trong.
Sau khi tìm được chỗ đỗ xe xong, Hạ Duyên Bân cùng Đường Đậu Đậu được cảnh ngục dẫn vào phòng khách.
Hạ Thập Thất đã chờ ở bên trong, có thể là cảm thấy nhàm chán nên nằm bò ra trên bàn ngủ thiếp đi.
"Thập Thất! Em rất nhớ chị nha!"
Đường Đậu Đậu trực tiếp nhào qua, vứt đồ ở trên bàn rồi lao vào lòng ôm chặt lấy Hạ Thập Thất.
"Mới có hai ngày không gặp, nhớ cái gì mà nhớ." Hạ Thập Thất đẩy cô nàng ra, nhìn về phía Hạ Duyên Bân ở đối diện, khó có được khi nghiêm túc, nói: "Lão Hạ, con xin lỗi."
"Con là con gái của ta, cứ cho là con đem trời chọc thành một cái lỗ to, ta cũng sẽ nghĩ cách sửa nó lại, đừng nói xin lỗi."
Hạ Thập Thất cười cười, cũng không có nói thêm cái gì sến sẩm nữa, ba cha con hàn huyên trong chốc lát thì đã tới thời gian quy định, Hạ Duyên Bân đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hạ Thập Thất đưa bọn họ tới cửa, sau đó lặng lẽ kéo Đường Đậu Đậu.
"Đồ đã mang tới chưa?" Cô đè thấp thanh âm, hỏi.
Buổi chiều, Hạ Thập Thất âm thầm mượn điện thoại của cảnh ngục, sau đó đã gửi đi một tin nhắn cho Đường Đậu Đậu.
Cô muốn phản kích, cho nên phải đánh đòn phủ đầu.
Đường Đậu Đậu cảnh giác nhìn tứ phía, thấy không ai chú ý liền vội vã nói nhỏ với Hạ Thập Thất: "Ở bên trong hộp thuốc thứ ba."
Hạ Thập Thất hiểu ý, sau đó phất phất tay với Hạ Duyên Bân cùng Đường Đậu Đậu ở ngoài cửa.
Quay trở về nhà tù, Hạ Thập Thất trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đem đồ Đường Đậu Đậu mang đến mở hết ra.
"... Mày thật sự là tới đây ngồi tù sao?"
Mấy phạm nhân trợn mắt há mồm nhìn cô, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng, đem thuốc lá thu lại, sau đó những đồ vật kia liền đẩy về phía bọn họ, ý bảo bọn họ cầm đi mà chia.
Đám người liếc nhau một cái, ngay sau đó liền vọt qua, đem những thứ kia cướp sạch không còn một cái gì.
Tạ Chỉ Hủy là người thông minh, bà để Đường Đậu Đậu mang tới nhiều đồ có thể chia cho mọi người, mục đích là khiến Hạ Thập Thất ở trong này dễ chịu hơn một chút.
Đương nhiên bà cũng không nghĩ tới, trước nay chỉ có Hạ Thập Thất khi dễ người ta chứ người ta căn bản không nổi tới một đầu ngón tay của cô.
Thấy đám người kia vội vàng chia nhau đồ ăn, Hạ Thập Thất không dấu vết thay đổi một tư thế, lấy bao thuốc ban nãy, bóc vỏ, ngã xuống giường.
"Này, thuốc này các người cũng chia đi."
Cô chỉ lấy có một điếu, còn dư lại thì cho đám người kia hết.
Hạ Thập Thất châm lửa cho mình, sau đó thuận tay ném bật lửa cho một trong số những người đó, bật lửa truyền qua truyền lại, không tới vài phút, trong không gian nhỏ hẹp này liền tràn ngập hương vị của thuốc lá.
Hạ Thập Thất vừa hút vừa bất động thanh sắc đem cái bọc nhỏ trong bao thuốc giấu xuống dưới nệm, thuận thế nằm xuống, nghe đám người kia nói chuyện.
Ban đêm, một mảnh yên tĩnh, trong bóng đêm, Hạ Thập Thất đem bọc nhỏ lúc trước lấy ra, đem từng viên thuốc màu trắng bỏ vào trong miệng.
Không tới một phút, toàn thân cô liền bắt đầu rét run, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
"Ê! Mày làm sao đấy?"
Người gần cô nhất phát hiện ra dị thường, vội đi qua xem.
Thấy sắc mặt của cô trắng bệch, cả người toàn là mồ hôi, tức khắc bị dọa sợ không nhẹ.
"Người đâu! Mau tới đây!"
Một trận gào thét qua đi, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh, cửa sắt bị cảnh ngục đẩy ra.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, sắc mặt của cảnh ngục liền thay đổi.
"Mau, mau đưa tới bệnh viện!"