Editor: Shmily
--------------------
Tịch Đình Ngự cong môi, nữ nhân này thật đúng là thù dai.
Hắn cất bước đi tới bên người Hạ Thập Thất, duỗi tay ôm lấy eo cô, "Em là nữ nhân của tôi, muốn làm gì đều có thể."
Hắn tựa hồ chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, thế nhưng lại khiến Hạ Thập Thất sửng sốt.
Cảm giác được bàn tay đặt ở eo mình như mang theo độ ấm nóng rực, đốt đến tận trái tim cô.
Người đàn ông luôn cao cao tại thượng này, thì ra cũng sẽ hạ mình dỗ dành con gái.
Tuy rằng chỉ là diễn trò, thế nhưng Hạ Thập Thất không thể không thừa nhận, chỉ trong nháy mắt, cô thật sự...
Trở lại phòng khách, trợ lý của Tịch Đình Ngự đã chờ hắn rất lâu rồi, vừa nhìn thấy người liền lập tức chạy lên báo cáo.
Hạ Thập Thất rất tự giác đi tới một bên, cầm lấy tờ báo ở trên bàn.
"Ngự thiếu, báo cáo quý trước của công ty đã đưa tới văn phòng của ngài, buổi chiều còn có một cuộc họp của hội đồng quản trị, ngài có muốn tham dự không ạ?" Trợ lý cúi đầu, cẩn thận nói từng cái một.
Tịch Đình Ngự quét mắt nhìn nữ nhân ở trên ghế sofa, chậm rãi đi tới trước cửa sổ sát đất, bật lửa châm thuốc: "Cuộc họp với hội đồng quản trị lùi lại một ngày."
Trợ lý nhận mệnh, lập tức đáp: "Vâng", ngay sau đó liền xoay người rời đi.
Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ sát đất, Tịch Đình Ngự tùy ý kẹp điếu thuốc để nó chậm rãi cháy, đôi môi mỏng mím thành một đường lạnh lẽo.
Lúc này, Trung quản gia đã đi tới.
"Thiếu gia, ban nãy lão gia tử phái người tới nói, ngày kia nhà cũ tổ chức yến hội gia tộc, hy vọng được nhìn thấy thiếu phu nhân."
Nói xong, dư quang nơi khóe mắt của quản gia nhìn về phía Hạ Thập Thất ngồi ở trên sofa.
Tịch Đình Ngự "ừ" một tiếng, "Nói với lão gia tử, tôi sẽ tới đúng giờ."
Quản gia Trung hơi khom người, cung kính đi ra khỏi phòng khách.
Hạ Thập Thất cảm thấy, sinh hoạt bên trong cái hào môn lớn này, kỳ thật cũng chẳng có chút thú vị nào, cả ngày ở nơi rộng lớn mà quạnh quẽ như thế này, còn không bằng mỗi ngày tới sòng bạc chơi bida, tự do tự tại còn tốt hơn.
Đang nhàm chán nhìn tờ báo, đột nhiên cảm giác được có bóng người bao phủ lấy mình, Hạ Thập Thất ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Tịch Đình Ngự.
Hắn đứng trước mặt cô, cách rất gần, hô hấp ấm áp phả trên mặt cô.
"Đại thúc, anh hết bận rồi? Vậy tôi có thể đi chưa?"
Hạ Thập Thất tránh đi ánh mắt của hắn, đứng dậy đem nếp áo sơ mi vuốt phẳng.
Tịch Đình Ngự liếc nhìn cô một cái, không nóng không lạnh mở miệng: "Quần áo không tệ."
"Chẳng lẽ tôi không xinh đẹp? Khen mỗi quần áo là sao?" Hạ Thập Thất nói xong, chuẩn bị chạy lấy người.
"Ngày kia là yến hội của Tịch gia, đến lúc đó em đi với tôi."
Hạ Thập Thất nghe, cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một câu: "Đã biết, đại thúc."
Sau khi ra khỏi biệt thự, Hạ Thập Thất liếc mắt liền nhìn thấy cái xe dừng ở ngoài cửa lớn.
Tài xế nhìn thấy cô ra liền thay cô mở cửa xe, "Hạ tiểu thư, mời."
Hạ Thập Thất gật gật đầu, khom lưng ngồi vào trong.
Thời điểm trở lại Hạ gia, vừa lúc nhìn thấy Tạ Chỉ Hủy, nhìn bộ dáng là đang chuẩn bị ra khỏi nhà.
Thấy Hạ Thập Thất một mình trở về, Tạ Chỉ Hủy nhìn về phía ngoài sân, hỏi: "Tịch Đình Ngự không đưa con về?"
Hạ Thập Thất ngáp một cái, "Không có, hắn bận lắm."
"Cũng đúng."
Tạ Chỉ Hủy gật gật đầu, liền lập tức đi ra ngoài.
Đi được vài bước, như nhớ ra cái gì, lại lùi trở về, đứng song song với Hạ Thập Thất.
"Mẹ hỏi con, gần đây Đường Đậu Đậu xảy ra chuyện gì có phải không?"
Hạ Thập Thất nhíu nhíu mày, "Nó làm sao? Sao con lại không biết?"
"Đừng có lừa mẹ, đêm qua sau khi Thất Dạ với Tịch Đình Ngự rời đi, nó liền có bộ dáng không thiết sống nữa kia kìa." Mày Tạ Chỉ Hủy nhíu lại, liếc xéo Hạ Thập Thất.