Editor: Shmily
---------------------
Hạ Thập Thất gật đầu tỏ vẻ đã biết, cái loại tranh đấu nội bộ trong gia tộc này, bởi vì lợi ích của bản thân mà đấu tới ngươi chết ta sống, đó cũng là chuyện bình thường.
Tầm mắt Tịch Đình Ngự dừng trên mặt cô, ngữ khí vẫn thanh lãnh trầm thấp như cũ, "Em không cần bận tâm mấy cái đó."
Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng xem như đáp lại, bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Trước khi tới đây, cô đã chuẩn bị tốt công tác tư tưởng. Bởi vì là đương gia gia chủ của Tịch gia, nhất cử nhất động của Tịch Đình Ngự đều sẽ bị chú ý tới, mà cô đi cạnh hắn, khẳng định cũng sẽ trở thành tiêu điểm chú ý theo.
Đột nhiên, âm thanh ồn ào xung quanh dừng lại, Hạ Thập Thất mím môi, theo tầm mắt của mọi người nhìn về phía cửa lớn đang chậm rãi mở ra.
Hàng vệ sĩ mặc áo đen đang cung kính đứng ở cửa, đám người ở đại sảnh tự giác thối lui sang hai bên, lộ ra một cái lối đi lớn ở giữa.
Một lão nhân gia chậm rãi bước vào, bước chân ổn trọng, trên người ông mặc kiểu áo Trung Hoa cổ truyền màu trắng gạo, phối hợp với quần dài sậm màu, nhìn qua vô cùng uy nghiêm.
Hạ Thập Thất chỉ cảm thấy đại sảnh to như vậy lại tràn ngập một cỗ hơi thở không giống như bình thường, nhìn lão nhân gia tiến tới, cô hơi hơi nhíu mày.
"Ông nội tôi, người sáng lập ra sản nghiệp của Tịch gia."
Tịch Tông! Cái tên này bỗng nhiên nảy ra trong đầu cô.
Trừ việc ngày hôm qua Thất Dạ kể với cô, cô còn nhớ một điều là trước kia lão Hạ cũng thường xuyên nhắc tới cái tên này. Hơn nữa mỗi lần nói tới lại luôn bộc lộ ra tâm tình sùng bái, ngưỡng mộ.
Tựa hồ như nhận ra điều gì đó, Tịch Tông liền theo bản năng nhìn qua, lại phát hiện có một tiểu cô nương nhìn qua khoảng trên dưới tuổi đang nhìn chằm chằm mình, người đứng bên cạnh lại còn là cháu trai trưởng của ông ta.
Vẫy tay với người phía sau ý bảo họ lui xuống, Tịch Tông hướng phía Tịch Đình Ngự đi tới.
"Ông nội."
Thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ, thế nhưng lại nhiều thêm vài phần nhu hòa.
"Tới rồi."
Tịch Tông gật đầu, ngay sau đó liền đem tầm mắt rơi xuống trên người Hạ Thập Thất, quan sát cô thật kỹ.
"Ông nội, cô ấy là cháu dâu tương lai của ông."
Tịch Đình Ngự kéo Hạ Thập Thất tới, giới thiệu.
Hạ Thập Thất cong môi cười nhẹ, nhìn lão nhân gia trước mặt mình, "Cháu chào ông nội, cháu là Hạ Thập Thất."
Tịch Tông bị một tiếng "ông nội" này làm cho sảng khoái, bàn tay dày rộng vỗ vỗ ở trên vai Tịch Đình Ngự.
"Không tệ không tệ, cuối cùng cũng đem người tới cho ta xem rồi."
Không đợi Tịch Đình Ngự nói chuyện, ông lại nhìn về phía Hạ Thập Thất, thanh âm ôn hòa khác hẳn với vẻ sắc bén vẫn luôn mang theo trên mặt.
"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Là người ở đâu?"
Hạ Thập Thất sửng sốt một chút, cô cứ tưởng là dựa theo kịch bản cũ thì loại nhân vật có cấp bậc cao như Tịch Tông sẽ hỏi cô loại câu như có phải cố ý tiếp cận Tịch Đình Ngự hay không gì đó chứ?
Cô cười cười, trộm liếc người đàn ông vẫn không có biểu tình gì bên cạnh mình một cái, trả lời: " tuổi, là người Dạ Thành ạ."
"Ồ, tuổi à." Tịch Tông nhíu mày, trong con mắt vẩn đục mang theo thần sắc tìm tòi nghiên cứu.
tuổi... Đình Ngự nói bạn gái nó ở nước ngoài hai năm về trước, nói như vậy thì cô bé này khi đó mới chỉ có tuổi. Tiểu tử thối này, thế mà lại yêu đương với trẻ vị thành niên!
Tịch Đình Ngự nhìn biểu tình trên mặt lão gia tử khẽ biến, duỗi tay ôm eo Hạ Thập Thất, nói:
"Ông nội, Thập Thất còn chưa gặp những người khác, con mang cô ấy đi chào hỏi một chút."
Hắn nhàn nhạt mở miệng, cũng không có chút do dự, khẩn trương nào.
Nhìn cháu trai che chở bạn gái mình như vậy, trên mặt Tịch Tông liền hiện lên ý cười. Bây giờ ông rất muốn ôm chắt trai, có phải bạn gái nó là trẻ vị thành niên hay không cũng không còn quan trọng?