Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đối diện với biểu cảm nghiêm túc của Cố Hoài, Kỳ Nguyệt sửng sốt một chút mới kịp hiểu ý anh.
Chắc đây là lần đầu đại thần tham gia cuộc thi đòi hỏi sự phối hợp nhỉ? Cho nên mới khẩn trương?
Có điều, cô vẫn cảm thấy câu đó của anh có chút khác lạ...
Xong rồi!
Tình cảm của cô đối với đại thần biến chất rồi! Trước kia mỗi lần nhìn thấy đại thần cô chỉ nghĩ về khoai tây, bây giờ thì lại luôn nhớ về anh...
Kỳ Nguyệt vốn đã có chút khẩn trương, bây giờ vì chột dạ mà tim càng đập nhanh hơn.
Lòng bàn tay đang cầm súng bắt đầu thấm mồ hôi, vừa ướt vừa lạnh.
Kỳ Nguyệt điều chỉnh lại tâm trạng: "Bởi vì đây là lần đầu cậu tham gia thi đấu đồng đội hỗn hợp sao?"
Cố Hoài trầm mặc trong chớp mắt, không phản bác. Con ngươi sâu lắng dừng ở bàn tay đang siết chặt súng của cô gái, chần chừ hỏi: "Kỳ tổng cũng khẩn trương?"
Kỳ Nguyệt nghe vậy thì chột dạ một trận, giống như bị người ta nhìn thấu bí mật, vội đáp: "A! Đúng vậy, đúng vậy, tớ đương nhiên khẩn trương! Dù sao cũng là thi đấu mà! Huống chi nhiều năm vậy rồi tớ không tham gia thi đấu!"
Khụ, thi đấu có gì mà khẩn trương chứ...
Trước giờ cô chưa từng khẩn trương vì thi đấu.
Cho nên chỉ có một khả năng duy nhất, đó là vì Cố Hoài bên cạnh nên cô mới khẩn trương?
Kỳ Nguyệt xua đi đống suy nghĩ trong đầu, vội nói tiếp: "Cho nên, đại thần, cậu đừng khẩn trương, thật ra tớ còn khẩn trương hơn cả cậu! Tớ sợ tớ kéo chân sau của cậu!"
Cố Hoài hơi nhướn mày: "Kỳ tổng cũng đừng khẩn trương, trình độ của tớ chắc không có cửa để cậu kéo chân sau đâu."
Kỳ Nguyệt cười gượng một tiếng: "Như nhau như nhau, trình độ của chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân!"
Đáy mắt Cố Hoài hiện lên ý cười, gật đầu nói: "Nói cũng đúng, quả là kẻ tám lạng người nửa cân."
Phát súng đầu tiên bắt đầu.
Các tuyển thủ bắt đầu nhắm chuẩn hồng tâm.
Quy tắc thi đấu là mỗi tuyển thủ phải bắn một phát đạn trong vòng giây.
Sau thời gian chuẩn bị ngắn ngủi, các tuyển thủ lần lượt bắn, cũng có tuyển thủ tương đối cẩn thận còn đang ngắm chuẩn.
Rất nhanh, thành tích lần lượt hiện ra, trước mắt nhóm ở hạng nhất là đội của Đại học B.
Tuyển thủ nam được . điểm, tuyển thủ nữ được ., tổng điểm của hai người là ..
Số điểm tương đối khá!
Hai tuyển thủ phát huy đều rất tốt, viên đầu tiên đã ổn định như vậy, không hổ là tuyển thủ chuyên nghiệp.
Trong chốc lát, mọi ánh mắt đều dồn về đội của Kỳ Trăn.
"Đoàng" một tiếng, cộng sự của Kỳ Trăn bắn trước.
. điểm!
Sau khi hiện điểm, mọi người nhất thời thổn thức, điểm này tuy không quá thấp nhưng hai tuyển thủ của Đại học B đều phát huy tốt, nên áp lực sẽ dồn lên người Kỳ Trăn, bởi vì điểm số kia có nghĩa cô ta phải bắn được . điểm mới thắng được Đại học B.
"Nếu điểm của Kỳ Trăn là ., nhiều nhất chỉ hòa với Đại học B thôi, trừ phi bắn được điểm max . mới có thể giành được lượt thắng đầu tiên... Việc này rất khó..."
"Đúng vậy! Chỉ mới viên đạn đầu tiên đã kịch tính vậy sao?"
"Không biết Kỳ Trăn có thể chống đỡ được áp lực không!"
...
Cùng với từng giây trôi qua, không khí ở hiện trường càng lúc càng khẩn trương, chỉ còn mười giây cuối cùng!
Cuối cùng, Kỳ Trăn đã bắn!
Đoàng!
Mọi người dõi theo bia tính điểm.
Một lát sau, thành tích của Kỳ Trăn hiện trên bảng tỷ số...
. điểm!
Điểm tuyệt đối!!!
Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm!
"Thắng thắng! Trăn Trăn thắng!" Vu Thục Hoa kích động không thôi.
Kỳ Vạn Lý cũng thở phào một hơi, lộ ra ánh mắt vui mừng: "Đây mới chỉ là phát súng đầu tiên thôi, đừng vui mừng quá sớm."
Trần tổng cười nói: "Lão Kỳ, ông quá khiêm tốn rồi! Trình độ bắn súng và tố chất tâm lý này của Trăn Trăn đúng là không còn lời gì để nói! Quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ!"
Trần Cảnh nhìn cô gái trên sân thi đấu, con ngươi đầy vẻ tán thưởng: "Trăn Trăn quả thật rất lợi hại, bình thường tuyển thủ chịu áp lực lớn như vậy rất có khả năng phát huy thất thường!"
Trong lúc khán giả đang cảm thán và thảo luận phát súng đầu tiên của Kỳ Trăn có bao nhiêu kinh diễm, trên sân thi đấu đồng thời vang lên hai tiếng súng.
Kế đó, điểm số được hiện lên.
Đội số mười hai.
Cố Hoài: . điểm
Kỳ Nguyệt: . điểm!
Đội số mười hai được nhận một điểm!