Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trên sân thi đấu.
Bản quốc ca được mở, lá cờ đỏ năm sao chậm rãi được kéo lên, Kỳ Nguyệt cùng Cố Hoài sánh vai đứng cùng nhau nhận huy chương, trên khán đài là tiếng vỗ tay chúc phúc.
Cảnh tượng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc vì từng trải qua vô số lần, xa lạ bởi đã cách năm mới gặp lại cảnh tượng như vậy.
Nhϊếp ảnh gia giúp những đội đạt giải chụp ảnh chung.
Sau khi nhận thưởng xong, Kỳ Nguyệt đi nhanh vài bước, gọi nhϊếp ảnh gia lại: "Chào anh, phiền anh một lát, xin hỏi có thể giúp tôi chụp riêng một tấm với cộng sự của tôi không?"
Nhϊếp ảnh gia vừa thấy là hai vị lão đại truyền kì của hôm nay thì vội đáp ngay: "Được được được! Đương nhiên có thể!"
Nhận được sự đồng ý, Kỳ Nguyệt nhìn sang Cố Hoài: "Đại thần, sắp tốt nghiệp rồi, chúng ta chụp chung một tấm làm kỉ niệm nhé?"
Cố Hoài đồng ý rất sảng khoái: "Được."
"Nào nào! Cầm huy chương! Đứng gần một chút! Lại gần thêm xíu nữa! Được! Đổi kiểu đi!"
Nhϊếp ảnh gia rất nhiệt tình giúp hai người chụp vài tấm ảnh.
Kỳ Nguyệt thêm wechat của nhϊếp ảnh gia, người nọ đồng ý gửi mấy tấm ảnh đó cho cô.
Sau khi chụp xong, hai người trở về phòng nghỉ.
Kỳ Nguyệt nhìn chàng trai bên cạnh, cuối cùng nhịn không được mà phun ra: "Đại thần! Cậu giấu cũng sâu quá nha?"
Thật không ngờ cuối cùng sẽ dùng cách thức như vậy để hoàn thành "kẻ tám lạng người nửa cân"...
Cố Hoài hơi nhướn mày: "Kỳ tổng, như nhau thôi."
Giải quán quân của thi đấu đồng đội hỗn hợp có hai huy chương vàng, mỗi người một tấm.
Kỳ Nguyệt rũ mắt nhìn huy chương trước ngực mình, cẩn thận tháo nó xuống.
Kế đó, cô trịnh trọng đưa tới trước mặt Cố Hoài: "Đại thần, huy chương này tặng cậu!"
Cố Hoài hơi giật mình: "Tặng tớ?"
Kỳ Nguyệt gật gật đầu: "Ừm! Tuy trước kia tớ cũng đạt rất nhiều huy chương, nhưng cái này thì không giống. Đây là huy chương lần đầu tớ tham gia thi đấu đồng đội hỗn hợp, hơn nữa, cái huy chương này đối với tớ có ý nghĩa rất đặc biệt..."
Con ngươi Cố Hoài chợt lóe lên: "Nếu quan trọng như vậy? Vì sao muốn tặng cho tớ?"
"Bởi vì quan trọng nên mới tặng cậu!" Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, vội bổ xung, "Dù sao cậu... Cũng giúp tớ nhiều rồi!"
Cố Hoài vuốt ve chun buộc tóc trên tay: "Tớ giúp cậu một tay, cậu cũng giúp tớ lại. Cái huy chương này quan trọng với cậu như thế, vô công bất thụ lộc, tớ không thể nhận."
Thấy Cố Hoài từ chối, Kỳ Nguyệt không khỏi cảm thấy mất mát, đoá hoa trong lòng cũng vì thế mà ủ rũ.
Haiz...
Cũng thật trùng hợp! Hôm trước Tề Thư Hàng cũng muốn tặng cô huy chương, cô từ chối, lý do cũng là vô công bất thụ lộc.
Kỳ Nguyệt không muốn làm Cố Hoài khó xử, thấy thái độ anh kiên quyết, cô đâu thể buộc người ta nhận, vì thế vội nói: "À, vậy... vậy thì..."
Ngay lúc Kỳ Nguyệt muốn thu huy chương, Cố Hoài lại vươn tay, nhận lấy nó.
Kỳ Nguyệt: "...?"
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Kỳ Nguyệt, Cố Hoài lấy huy chương của mình đặt vào lòng bàn tay cô, sau đó mở miệng: "Không bằng... Chúng ta trao đổi."
Kỳ Nguyệt sửng sốt: "Trao đổi... huy chương?"
Cố Hoài: "Ừ."
Kỳ Nguyệt cầm chiếc huy chương còn lưu lại độ ấm từ tay Cố Hoài, đóa hoa trong lòng lại bắt đầu nở rộ: "Oa! Ý kiến hay! Nếu trao đổi, vậy thì chúng ta đều có thể lưu kỉ niệm cho nhau rồi!"
Làm tròn lên có nghĩa là trao nhẫn cưới cho nhau rồi ~~~