Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Vô Dược đương nhiên là không có lại tức giận: "Cái này lại nói tiếp có chút phức tạp, chàng chỉ cần biết rằng, lòng ta duyệt người là chàng."
Nhiễm Nguyệt ôn nhu hôn hôn cái trán của cô, trả lời nói: "Ân! Ta tin nàng!"
Sau đó chậm rãi cởi bỏ xích sắt trên người cô, dùng âm thanh ấm áp thanh nhuận, mang thêm chút ý vị dụ dỗ: "Ta giúp nàng mở khoá, nàng cũng không thể rời khỏi ta nga! Bằng không ta sẽ tức giận." Nếu nàng dám rời khỏi ta, ta nhất định sẽ đem nàng vĩnh vĩnh viễn viễn khoá lại bên người.
"Được!" Vì không cho người nam nhân này tạc mao, Vô Dược đương nhiên là sẽ không phản bác.
Tạc mao: Kiểu người dễ xù lông, dễ phát cáu khi bị đối phương chọc.
Sau khi sự tình đều được giải quyết, bụng cô rốt cuộc cũng lên tiếng động kháng nghị. Vô Dược có chút vô tội nhìn anh, môi đỏ khẽ mở: "Ta đói bụng!"
Lúc này, Nhiễm Nguyệt mới phản ứng lại, nữ nhân mình âu yếm trong lòng ngực đã không phải là tiên tử tu vi cực cao kia nữa. Cô bị huỷ linh căn, hiện tại cùng phàm nhân không khác gì.
Anh cọ cọ gương mặt cô, nhẹ nhàng mở miệng: "Chờ ta một chút, ta liền trở về."
Sau đó không đợi Vô Dược trả lời, liền nhanh chóng rời đi.
Kinh động một chuyến như vậy, cô rốt cuộc cũng nhớ tới kỹ năng công lược của mình, vì thế liền hỏi Tĩnh Dạ: Tiểu Dạ Dạ, vậy ta hiện tại không thể dùng kỹ năng công lược hay không?
Tĩnh Dạ: Không phải, kỹ năng công lược vẫn luôn ở đó. Thời điểm cô yêu cầu mới có thể dùng.
Vô Dược nga một tiếng, sau đó nghĩ đến nên tính tính toán sổ sách: Tiểu Dạ Dạ, cô nói, cô làm thế nào biết Nhiễm Nguyệt chính là hắn?
Tiểu hệ thống đơn thuần Tĩnh Dạ, đương nhiên là ngoan ngoãn trả lời: Thời điểm hắn hắc hoá đến đã biết, chỉ là không thể nói cho cô sớm như vậy. Cho nên tôi chưa thể nói.
Vô Dược hơi hơi câu môi một chút, nhẹ nhàng mở miệng: Cho nên nói cô vẫn luôn biết, chỉ là không muốn nói cho tôi. Thực tốt tôi nhớ kỹ.
Hậu tri hậu giác phát hiện mình bị tiểu Vô Dược tính kế, khóc không ra nước mắt: Không phải, ký chủ, cô nghe tôi giải thích. Là bởi vì đây là thế giới cao cấp, cho nên không thể nói cho cô quá nhiều tin tức.
Vô Dược một bộ dạng thực thương tâm trả lời: Không cần giải thích, cô đã không yêu tôi. Tôi muốn xin đổi hệ thống.
Tĩnh Dạ thấy cô cũng không có tức giận, liền buông tâm, nhàn nhạt mà trả lời: Cô yên tâm đi, cô sẽ không xin thành công. Chúng ta đã trói định, mặc kệ cô như thế nào cũng đều không đổi được.
Kỳ thật là, giữa mười tám cái hệ thống cao cấp, chỉ có một hệ thống cô là thuộc tính nữ. Mặt khác những hệ thống rác rưởi kia, đương nhiên là không thể cho cô dùng.
Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, Tiểu Dạ Dạ của cô không còn đáng yêu rồi.
...
Nhiễm Nguyệt không đi bao lâu, rất nhanh đã trở lại, mang theo rất nhiều đồ ăn.
Sau đó ngoan ngoãn ngốc tại một bên, ưu nhã nhìn ăn cơm Vô Dược.
Vô Dược nhận thấy được ánh mắt của anh, sau đó quay đầu lại nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Ân? Làm sao vậy? Muốn ăn sao?"
Nhiễm Nguyệt mỉm cười, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh cô, cúi đầu cắn lên điểm tâm trong tay cô, ăn điểm tâm đã bị cô ăn hơn phân nửa. Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua đầu ngón tay cô, thẳng đến khi không dư thừa.
Anh ngẩng đầu mỉm cười, tựa hồ còn có chút chưa đã thèm. Một bộ dạng giống như theo lẽ thường: "Ăn ngon, còn muốn."
Mặt Vô Dược đỏ bừng lên, phát giác mình bị đùa giỡn. Nhẹ nhàng quay đầu đi: "Vậy anh liền ăn đi. Dù sao còn rất nhiều, ta ăn không hết."
Nhiễm Nguyệt cầm lấy một cái điểm tâm, đặt trên tay cô, dùng cùng một phương thức lại ăn thêm một lần: "Ta thích sư tỷ đút!"
Vô Dược nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Lại không phải tiểu hài tử, làm sao còn muốn người đút đâu?"
//