(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

chương 121: tg5] mộng hồi thanh xuân (9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

‍Chương ‍

Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta ()

Edit: Thuần An

️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >

"Khụ khụ!" Mặt Vô Dược đỏ lên. Tuy rằng là việc mọi người đều biết, nhưng cứ nói ra trước mặt như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

"Tứ Thần ca ca, em..." Vô Dược theo bản năng muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Căn cứ vào giá trị yêu thích mà nói, nếu anh biết cô thích anh, anh hẳn là sẽ cao hứng đi?

"Ân? Muốn nói cái gì?" Niên Tứ Thần cúi đầu, hơi thở ấm áp rơi bên tai cô, nếu nghiêm túc nghe nhất định có thể nghe được trong âm thanh ôn nhu của anh có cả hưng phấn: "Anh rất vui!"

Cô đem mặt chôn trong lòng ngực anh, trong đầu Vô Dược sinh ra cảm giác thể nghiệm một phen. Cảm giác yêu đương, mặt thật đỏ, tâm thật hoảng không biết nên nói thêm cái gì.

Tay Niên Tứ Thần hướng mấy nam nhân vẫy vẫy sau đó đem tiểu công chúa thẹn thùng mang đi.

Thẳng đến khi Niên Tứ Thần mở miệng hỏi: "Về Lâm gia sao?"

Vô Dược mới đưa đầu nâng lên nhìn anh một cái, gật gật đầu ứng thanh: "Ân!"

Sau đó tiếp tục lôi kéo quần áo anh, đem đầu vùi trong lòng ngực anh.

Tiểu công chúa của anh vất vả lắm mới thừa nhận thích anh, anh làm sao có thể để đề tài này dễ dàng qua đi như vậy.

Anh đưa tay nâng cằm cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Ân?" Mặt Vô Dược cũng không biết là nghẹn đỏ, hay là thẹn thùng đến đỏ.

Anh cắn lên đôi môi đỏ bừng của cô: "Em nói em thích anh mười hai năm, anh đã biết."

"Ngô..." Vô Dược còn chưa nói cái gì, đã bị anh hôn đến gắt gao.

Anh mới sẽ không để cô nói ra lời phản bác nào, mặc kệ lời cô nói có phải sự thật hay không. Dù sao là lời cô nói, cho dù giả cũng phải biến thành sự thật!

Thời điểm đến Lâm gia, Niên Tứ Thần mới buông tha môi hơi sưng của cô. Lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát kiệt tác của mình, ý cười ôn hòa càng ngày càng sâu.

Không biết vì cái gì, Vô Dược tổng nhìn ra bên trong nụ cười ôn hoà của anh mang theo một tia ác liệt.

Ảo giác! Vô Dược yên lặng ám chỉ chính mình, kia nhất định là ảo giác, nam thần ôn nhu như vậy, sao có thể có vẻ ác liệt!

Vô Dược không nghĩ tới bọn họ mới vừa xuống xe liền gặp Lâm Nghiên đang về nhà.

"..."

Cô cảm giác mình không nhịn được mắng thế giới này cẩu huyết. Tuy rằng là cái gì mà kịch cẩu huyết của thanh xuân vườn trường, nhưng xin không cần dùng trên người cô được không?

"Mẹ!" Vô Dược đem đầu cúi xuống hơi thấp xuống một chút, một bộ dạng nhận sai, nhưng trên thực tế cô chỉ là muốn che dấu bới đôi môi bị hôn đến sưng.

Niên Tứ Thần ôn hòa cười, lễ phép mở miệng: "Chào bác gái!"

Lâm Nghiên cũng không nghĩ tới gặp lại bọn họ, thời điểm nhìn thấy Niên Tứ Thần và nữ nhi nhà mình ở cùng nhau cũng rất kinh ngạc.

Nhưng cô thân là thượng vị giả nhiều năm, rất nhanh liền che dấu đi, gật gật đầu trở về câu: "Xin chào. Cảm ơn cậu đã đưa Nhan Nhan về, vào ngồi một chút đi."

Niên Tứ Thần lắc lắc đầu, trả lời: "Hôm nay cháu không quấy rầy nữa, lần sau lại đến thăm bác."

...

Lâm Nghiên nhìn Vô Dược yên lặng lên lầu, kêu một tiếng: "Nhan Nhan..."

"Ân?" Vô Dược quay đầu lại mang theo nghi hoặc.

Lâm Nghiên suy nghĩ một hồi lâu, mở miệng mấy lần cuối cùng vẫn nói ra: "Con có phải thích Niên gia Thái Tử gia kia hay không."

"..." Có thể không cần trực tiếp như vậy hay không.

Cuối cùng Vô Dược vẫn là gật gật đầu, dù sao bà sớm hay muộn cũng là phải biết.

Tuy rằng đoán được kết quả nhưng Lâm Nghiên vẫn là có chút không muốn tin tưởng. Cuối cùng thở dài: "Nhan Nhan về sau vẫn là hạn chế cùng hắn lui tới đi! Hắn... Đã từng nói qua hắn có người thích."

Bước chân Vô Dược dừng một chút, cũng chưa nói gì trực tiếp liền về phòng.

// - //

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio