(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

chương 140: [tg5] mộng hồi thanh xuân (28)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

‍Chương ‍

Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta ()

Edit: Thuần An

️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >

Thời điểm Vô Dược khóc không ra nước mắt, Tĩnh Dạ hảo tâm mở miệng: Ký chủ, chúng tôi có thể giúp cô che chắn Thần Khí.

Vô Dược yên lặng cho Tĩnh Dạ thêm một điểm: Tiểu Dạ Dạ, cô quá tuyệt vời.

...

Sau khi yến hội chấm dứt, Niên Tứ Thần trực tiếp đem cô tới tầng cao nhất, đó là tầng chuyên dụng của anh.

Trước khi Vô Dược về nước, nếu anh ở công ty quá mệt mỏi sẽ tới bên này ngủ.

Sau khi Vô Dược tiến vào Niên gia, anh liền không còn tới bên này nữa.

Niên Tứ Thần nhẹ nhàng đem cô đặt trên giường, đôi mắt ôn nhu ngày thường lúc này đã tràn đầy dục vọng.

Đè trên người cô, nhẹ nhàng hôn cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn: "Nhan Nhan, em cuối cùng cũng thành niên."

Mặt Vô Dược đỏ lên, nhiều thế giới như vậy nhưng cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh từ từ như vậy không khỏi hoảng loạn, tay cô vòng lên cổ anh, hôn trả anh, một lát sau mới mở miệng: "Chúng ta... Tắm rửa trước."

Niên Tứ Thần tuy rằng rất muốn, nhưng vẫn như cũ không cự tuyệt yêu cầu của cô, đem cô ôm vào phòng tắm, tắm cho cô rất nhanh.

——

Vô Dược lại thành công thành cá chết, trong lòng không khỏi mắng: ĐM ôn nhu tiểu ca ca, quả thực không phải người.

Niên Tứ Thần nhẹ nhàng lôi kéo chăn cô: "Nhan Nhan, rời giường ăn một chút gì đi."

Vô Dược xoay người, tiếp tục không để ý tới anh.

Niên Tứ Thần sờ sờ cái mũi của mình, trong lòng biết bản thân đuối lý cho nên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dỗ dành.

Anh cũng không phải cố ý, dù sao cấm dục hai năm, khó tránh khỏi có chút khắc chế không được bản thân.

Niên Tứ Thần tiếp tục dỗ dành: "Nhan Nhan, em dậy đi, tí nữa em muốn làm gì cũng được."

Vô Dược thò cái đầu ra, mở miệng hỏi: "Thật sao? Nếu em hỏi anh cái gì anh đều sẽ trả lời?"

Niên Tứ Thần tuy rằng không biết cô muốn biết cái gì, nhưng cũng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Sau khi nghe được anh nói lúc, Vô Dược vui vẻ liền tính toán rời giường. Sau đó phát hiện thân thể mình động một chút đều đau muốn mệnh.

Cô liếc mắt một cái lạnh lùng qua Niên Tứ Thần, bất đắc dĩ mở miệng: "Còn không bế em lên."

Niên Tứ Thần sửng sốt một chút, phản ứng lại mới cười ôm cô lên, sau khi cô thay quần áo, mới đưa cô ôm ra ngoài phòng ngủ.

Cơm nước xong, Vô Dược cảm giác mình đã tốt hơn rất nhiều, sau đó nhìn Niên Tứ Thần đối diện, nhẹ giọng mở miệng: "Em muốn biết, em đến tột cùng mất đi ký ức gì?"

Tuy rằng cô không biết đoạn ký ức kia là như thế nào, nhưng lấy sự ỷ lại của Thư Vãn Nhan đối với Niên Tứ Thần mà nói, anh khẳng định biết gì đó.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời cô nói, tay Niên Tứ Thần nắm cái ly run lên một chút. Nhưng khuôn mặt treo vẻ ôn nhu cười như cũ, bộ dạng tựa hồ thực khó hiểu: "Nhan Nhan đang nói cái gì vậy? Em mất ký ức sao?"

Vô Dược cũng không có tức giận, cô biết anh giấu giếm, khẳng định là vì muốn tốt cho cô. "Một đoạn ký ức kia khiến em mệt mỏi mười một năm, chẳng lẽ anh còn muốn nó ảnh hưởng em cả đời sao?"

Niên Tứ Thần trầm mặc một hồi, cuối cùng mới mở miệng: "Đi thôi, chúng ta ra cửa."

"Ân?" Vô Dược có chút khó hiểu cách làm của anh.

Niên Tứ Thần bất đắc dĩ nói: "Em không phải muốn biết chân tướng sao? Anh mang em đi tìm chân tướng."

Niên Tứ Thần đưa cô tới phòng khám bệnh của một bác sĩ tâm lý thập phần nổi danh.

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Vô Dược, Niên Tứ Thần giải thích: "Mười một năm trước sau khi phát sinh sự việc kia, cha mẹ em mời Lăng bác sĩ thôi miên em, để em quên đi một đoạn thời gian phát sinh việc đó. Nếu em muốn biết, vậy anh sẽ không ngăn cản em. Nhưng em phải đồng ý với anh không được sợ hãi, bất kể như thế nào đều có anh ở đây."

// - //

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio