(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

chương 197: [tg7] phiên ngoại thế giới chân thật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Diễn như nhân sinh: Ảnh đế hai mặt, quá luyến ta (Phiên ngoại)

Edit: Thuần An

... full thế giới thì sao???

Tui chiều mấy nàng quá mà... Còn không mau thả sao️️

️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >

Trong văn phòng to lại là một mảnh hỗn độn, cơ hồ mọi đồ vật có thể quăng ngã đều bị anh ném trên mặt đất.

Trong đầu Đoạn Vân Thần chỉ có một ý niệm: Cô đào hôn! Cô thế nhưng lại đào hôn!

Thời điểm khi anh gặp lại cô, cô ở trong một đoàn phim diễn một vai phụ.

Anh sai người điều tra tình huống của cô một chút, phát hiện cô sắp thập phần không xong.

Anh biết có người nhằm vào cô nhưng cũng không trợ giúp, ngược lại trợ Trụ vi ngược. Chính là hy vọng cô có thể trở về nhà, ngoan ngoãn cùng anh kết hôn.

Trợ Trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm điều ác.

Nhưng mà, mặc kệ anh làm như thế nào. Mặc kệ tình cảnh cô nghèo túng nhiều thế nào, cô cũng không hề xúc động về nhà.

Anh bị cô tức điên rồi, cho nên rõ ràng biết có người cố ý hãm hại cô, anh đều không ngăn cản.

Một ngày cô sảy ra tai nạn xe cộ kia anh bảo người tới an bài tốt, đem cô đổi đi. Hơn nữa tiêm thuốc vào người cô khiến cô mất đi ký ức.

Nhìn cô ngoan ngoãn trong lòng ngực anh, anh vừa lòng cười.

Từ khi cô còn nhỏ, liền vào tâm anh. Cô chớp mắt cướp đi ánh mắt của anh. Cái câu nói mà tiểu cô nương đó nói về sau muốn anh làm ông xã của cô, trở thành mục đích duy nhất của anh nhiều năm từ trước tới nay như vậy.

Tâm bởi vì cô mà nhảy lên, mệnh bởi vì cô mà tồn tại.

——

Đông Phương Du Li cầm trong tay nghi hoặc nhìn anh, sau đó nhu nhu nói: "Đây là Thần Thần sao?"

Đoạn Vân Thần từ poster trong tay cô thấy qua bản thân, cọ cọ gương mặt cô, cuối cùng mới trả lời: "Ân, là anh."

Đông Phương Du Li treo vẻ tươi cười vừa lòng, nhón mũi chân, ngoan ngoãn hôn hôn cánh môi anh, sau đó mới nói: "Thần Thần thật là đẹp mắt, là người đẹp nhất em đã thấy."

Đoạn Vân Thần chế trụ cái ót cô, chậm rãi hôn lên đi, sau một hồi mở miệng nói: "Li Li cũng đẹp."

Cô là sinh linh mỹ lệ nhất anh gặp qua, là sự tồn tại đặc biệt nhất trên thế giới.

Sau khi Đông Phương Du Li nghe được lời anh nói, gương mặt hoàn toàn đỏ lên. Thẹn thùng đem chính mình chôn trong lòng ngực anh.

Đoạn Vân Thần sủng nịch xoa xoa đầu cô, đôi mắt đen ngoài ôn nhu còn có bệnh trạng tràn đầy điên cuồng.

Anh khiến cô quên hết thảy mọi thứ, biến trở về bộ dạng trẻ con mới sinh, nói chuyện, hành động, suy nghĩ, đây hết thảy đều là bắt đầu học tập lại.

Anh biết cô thực thông minh, cho nên sẽ không để cô học quá nhiều, chưa bao giờ để cô tiếp xúc với loại đồ vật gọi là quan hệ thân nhân này.

Thậm chí rất nhiều thời điểm anh không muốn để cô học tập, khiến cô có thói quen tính ỷ lại anh, thẳng đến vĩnh viễn cũng không rời khỏi anh.

...

Đoạn Vân Thần nhìn cô mặc áo cưới màu trắng, đẹp đến tựa như thiên sứ lầm lạc xuống thế gian. Anh vui vẻ ôm cô, vừa lòng nói: "Li Li, thật xinh đẹp. Li Li rốt cuộc là của anh."

Khuôn mặt nhỏ của Đông Phương Du Li hồng đỏ, ngây ngốc nhìn anh một hồi lâu mới hơi hơi mở miệng, nhẹ nhàng phun ra: "Thần Thần cũng đẹp, Thần Thần đẹp nhất."

Đoạn Vân Thần mỉm cười, chậm rãi dỗ dành đến: "Về sau Li Li phải gọi anh là ông xã nga!"

Đông Phương Du Li nghi hoặc nhìn anh sau đó hỏi: "Ông xã là cái gì a?"

Đoạn Vân Thần nhẹ nhàng mở miệng: "Ông xã chính là người em yêu nhất, em gọi anh là ông xã chúng ta mới có thể vĩnh viễn ở bên nhau."

"Nga!" Đông Phương Du Li nga một tiếng, sau đó trả lời: "Em muốn gọi Thần Thần là ông xã, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

Đoạn Vân Thần không muốn có con cái, bởi vì anh không muốn có người cùng anh chia sẻ cô, cô chỉ có thể là của một mình anh, ai cũng không thể cướp đi.

Anh đem cô bảo hộ rất khá, ngoại trừ anh không có ai biết vợ của anh là Đông Phương Du Li. Cũng không có người nào biết anh có một người vợ.

Đông Phương Du Li đến chết cũng không nhớ lại chuyện cũ của mình, nhưng mà cô cả đời này vẫn sống thật sự vui vẻ thực vui vẻ.

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio