Edit: Thuần An
Nam Cung Vãn nắm chặt tay nàng, con mắt đen chứa đầy nghiêm túc nói: "Thanh Thanh, ta thích nàng."
Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ nhưng Vô Dược vẫn nghe được rõ ràng. Nàng sửng sốt, cái cảm giác rung động xuyên thấu qua linh hồn này Vô Dược lần thứ hai cảm nhận được.
[Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần +, giá trị yêu thích hiện tại là !]
Vô Dược dựa sát vào hắn sau đó ôn nhu mở miệng: "A Vãn, trước đó rất lâu tâm của thiếp đã dừng trên người chàng."
Nam Cung Vãn trừng lớn đôi mắt nhìn nàng, tựa như muốn tìm trên người nàng dấu vết nói dối. Chính là đều không có.
"Thanh..." Khi hắn chuẩn bị muốn chứng thực thì có người.
Một người nữ tử áo đỏ, ngồi ngay trước bàn trà, tay còn nhéo chén trà.
Nam Cung Vãn chỉ nhìn qua một chút liền không có nhìn nữa.
Không phải nói nữ tử đó xấu, nữ tử tuy không bằng đẹp bằng Mộc Tuyết Thanh nhưng cũng là cực phẩm có ít trong nhân gian, chỉ khác Mộc Tuyết Thanh thanh uyển ôn lệ, nữ tử nhiễm lệ như lửa, yêu mỹ diễm lệ, giống như những yêu tinh câu dẫn người trong thoại bản.
Nữ tử lạnh lùng hừ một tiếng: "Nha! Đây không phải Mộc tiểu công tử sao? Hôm nay có cơn gió nào? Vậy mà thổi Mộc công tử tới đây."
Vô Dược cười nhạt: "Hồng Loan đây là tức giận sao?"
Hồng Loan liếc nàng một cái: "Nô gia làm sao dám. Ta còn tưởng rằng Mộc công tử sẽ không còn xuất hiện nữa."
Vô Dược lôi kéo Nam Cung Vãn ngồi xuống, trên môi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Ta chẳng qua nghe nói có người đoạt mối làm ăn của chúng ta nên đến đây xem thử."
Nam Cung Vãn nhíu mày, chúng ta là ý tứ gì? Nàng cùng nữ tử trước mắt này có quan hệ gì? Vì sao hai người một đường đến đây thông thuận như vậy? Mối làm ăn là ý gì?
Nói đến đây Hồng Loan đang tươi cười nháy mắt lại suy sụp, thay thế vào đó chính là tức giận. Hồng Loan nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại là người, Tề, gia! Ta rõ ràng đã bỏ qua, chỉ là không muốn cùng người Tề gia đối nghịch. Sẽ có một ngày ra bắt Tề gia phải trả giá gấp bội!"
Vô Dược đứng dậy đi đến trước án, lấy bút mực ra lẳng lặng viết trên giấy tuyên thành.
Giấy tuyên thành: Giấy khổ to viết chữ của trung quốc ngày xưa.
Nam Cung Vãn đến gần khó hiểu hỏi: "Ngươi đang viết cái gì?"
Vô Dược: "Ngô.... Phấn mặt, phương pháp pha chế son môi."
Nam Cung Vãn hơi hơi kinh ngạc: "Ngươi còn biết làm cái này?"
Vô Dược thở dài: "Ngươi đã biết cơ thể ta không tốt, ngày thường đều không có việc gì ta liền nghiên cứu thư tịch. Y thư cũng biết không ít, có biết một chút về làm phấn mặt."
Vô Dược đem phương thuốc giao cho Hồng Loan sau đó mở miệng: "Ngươi đi làm đi!"
Hồng Loan cúi đầu nhìn một chút: "Này... Thật sự có thể?"
Cũng đừng trách Hồng Loan hoài nghi, bởi vì mỗi khi có mối làm ăn mới đều là nàng xử lý, chỉ có khi tương đối nghiêm trọng nàng mới có thể nói cho Vô Dược.
Vô Dược nghĩ bị hoài nghi năng lực cảm giác một chút đều không tốt. "Ngươi không tin ta?"
Hồng Loan nghĩ đến những sự việc tương đối nghiêm trọng mà nàng hỗ trợ giải quyết, không khỏi giảm bớt phần hoài nghi. "Được rồi!"
"Về sau mỗi tháng ta sẽ phái người liên hệ với ngươi, có thể không?" Ba chữ cuối là nhìn Nam Cung Vãn nói.
Nam Cung Vãn gật gật đầu, không có cự tuyệt nàng. Dù sao cũng không phải nàng tự mình đi.
Nhìn đến hành động của bọn họ, Hồng Loan lúc này mới nhìn thẳng vào nam nhân trước mắt này. "Mộc Thanh, ngươi đây là ý gì? Hắn là ai?"
Vô Dược mở miệng trả lời: "Ta thành thân, một mình không tiện đi ra ngoài, đây là phu quân của ta."
Hồng Loan không thể tin được nhìn bọn họ, sau đó lẩm bẩm: "Khó trách... Khó trách..."
Vô Dược nhíu mày, nàng không cho rằng Hồng Loan là người không tiếp thu được Long Dương chi hảo: "Ân?"
Long Dương chi hảo: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.
Một ngày hai người cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá, cá cắn câu ngày càng nhiều thế nhưng nước mắt lại rơi, Nguỵ vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long Dương Quân nói: "Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?"
Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát hiện sẽ bị giết mà không cần định tội. Câu thành ngữ "Long Dương chi hảo" cũng bắt nguồn từ đây.
"Không có việc gì... Không có việc gì..." Hồng Loan trả lời, lời này không biết là đối với nàng nói, hay là đang nói với chính mình.