Edit: Thuần An
Sau khi nhìn thấy Tiển Minh, Vô Dược không vội giết tang thi cấp bốn mà chọn quan sát từ xa.
Vô Dược che giấu hơi thở quá tốt, đã hơn mười phút mà tang thi cấp bốn kia hoàn toàn không phát hiện ra cô.
Thời gian dài, tang thi vẫn như cũ không ngừng nhiều thêm, mà nhóm dị năng giả chậm rãi đã ăn không tiêu.
Vô Dược còn tính toán tiếp tục vây xem nhưng đột nhiên thấy một thiếu niên cách đó không xa đang tới. Liền từ bỏ ý định này.
Thiếu niên chận rãi mà đến, khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân mang vẻ thong dong bình tĩnh. Nơi đường phố mạt thế dơ bẩn hỗn loạn này, bởi vì anh đến mà phẳng phất biến thành bối cảnh đẹp nhất.
Vô Dược bước nhanh đến bên cạnh anh, kiểm tra thân thể thấy anh không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra. "Anh nha, không phải bảo anh không cần dùng tinh thần lực sao? Làm sao lại đến đây?"
Bạch Cẩn Mộ nhìn cô, dường như con mắt đen ngọc mang theo chút uỷ khuất, anh nhẹ nhàng mở miệng: "Em trước kia không đi lâu như vậy."
Vô Dược suy nghĩ một chút, cô hình như là ra đây rất lâu rồi: "Được được được, lần này là em không đúng. Lần sau sẽ không để anh chờ lâu nữa."
Bạch Cẩn Mộ vòng tay lên eo cô, đem đầu vùi ở trên cổ cô, tham lam hấp thụ hương vị chỉ thuộc về cô. Trong con mắt là điên cuồng không muốn rời xa cô.
Anh không muốn biểu hiện quá ỷ lại cô, nhưng cô giống như ma tuý khiến hắn động vào là không thể từ bỏ. Lại nói mỗi khi cô rời đi anh đều giống như con cá không có nước, mỗi phút mỗi giây đều thống khổ bất kham.
Anh nghĩ, anh khẳng định đã trúng một loại độc tên là Phong Tịch. Hơn nữa đã động vào là không có thuốc cứu được.
Lúc này tang thi và nhóm dị năng giả rốt cuộc cũng phát hiện ra hai người bọn họ. Vì thế có một bộ phận nhỏ tang thi đi về phía hai người.
Vô Dược hơi hơi câu môi, thở dài, bạo, lực a! Cô ghét nhất là bạo, lực. Ân, chắc là ghét đi.....
Không đến một phút, Vô Dược liền giải quyết chướng ngại bên người. Sau đó quay đầu lại nói với Bạch Cẩn Mộ: "Em lập tức giải quyết, anh chờ em một chút a. Nhớ rõ phải cẩn thận, đừng bị thương nga!"
Anh gật gật đầu, sau đó trả lời: "Được! Em cũng chú ý một chút."
Vô Dược hôn một cái lên trán anh, sau đó chậm rãi tiến lên.
Cô tự động bỏ qua nhóm dị năng giả, tiến thẳng đến tang thi cấp bốn. Mà những tang thi cấp thấp chắn đường trực tiếp bị cô đá bay.
Tang thi cấp bốn không có ý thức, nhưng hắn có thể nhận thấy nguy hiểm. Cho nên nhanh chân phản ứng chạy nhanh.
Chẳng qua còn không có chạy xa Vô Dược đã đuổi theo, chân dài đá một cái, tang thi cấp bốn liền bị Vô Được đá ngã bên đường, đầu lệch về một bên, nửa bên mặt đều bị hỏng. Kia... Khuôn mặt vốn dĩ dữ tợn giờ này khắc này lại càng xấu xí.
Tang thi cấp bốn cũng tức giận lập tức đứng lên, hướng Vô Dược rống một tiếng, sau đó trực tiếp nhào tới.
Tuy rằng tang thi cấp bốn phản ứng rất nhanh nhưng Vô Dược phản ứng càng nhanh hơn. Trong chốc lát tang thi kia lại lần nữa nằm sấp xuống.
Tang thi cấp bốn tựa hồ không nghĩ đến tốc độ phản ứng của cô lại nhanh như vậy, nghĩ một hồi cũng minh bạch mình trốn không thoát cho nên dốc hết sức luôn.
Vô Dược không nghĩ tới tang thi trước mắt độ nhiên phát cuồng, thiếu chút nữa đã bị hắn làm bị thương.
Ở xa Bạch Cẩn Mộ thấy vậy con mắt nháy mắt âm trầm xuống, tang thi gần anh tựa hồ cảm giác được một cổ uy áp, đồng loạt run bần bật không dám động.
Trong tay Bạch Cẩn Mộ bay ra một cái đao nhỏ, sau đó trực tiếp cắm vào trong đầu tang thi cấp bốn.
Vô Dược nhìn gã tang thi trước mặt, sau đó kinh ngạc mà nhìn anh đang ở nơi xa. Nam nhân của cô lô-cốt như vậy sao? Chẳng lẽ thật sự so với đại vai ác cô còn lợi hại hơn?
Tuy rằng thật kinh ngạc nhưng rất mau liền khôi phục bình thường, nhặt tinh hạch lên chậm rãi đi về phía anh.
//