Edit: Thuần An
Vô Dược sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại hắn có ý gì, rồi lắc đầu: "Không cần xin lỗi, tôi hiểu, được rồi... Mấy người đã bình an trở lại, hợp tác của chúng ta liền kết thúc đi."
Sau đó Vô Dược tính toán lôi Bạch Cẩn Mộ đi. Cô đi được vài bước phía sau liền truyền đến âm thanh của Liễu Càng: "Có yêu cầu giúp đỡ gì có thể đến Nam Tương tìm tôi."
Vô Dược nâng nâng tay, đối hắn vẫy tay tỏ vẻ mình đã biết.
Bạch Cẩn Mộ hỏi: "Chúng ta hiện tại đi đâu?"
Vô Dược mở miệng: "Về nhà em, chỉ là hiện tại chúng ta nên tìm một cái phương tiện giao thông."
Vô Dược vừa nói xong, một chiếc xe cao cấp hướng hai người mở cửa xe. Một người nam nhân trung niên xuống xe hướng Vô Dược cúi người lễ phép: "Tiểu... Tiểu thư, hoan nghênh trở về."
Vô Dược sửng sốt một chút, sau đó hơi hơi mỉm cười: "Cảm ơn Triều bá."
Sau đó lôi kéo Bạch Cẩn Mộ lên xe, khi lơ đãng ngẩng đầu con mắt nhìn anh đầy nghi hoặc.
Cô xoa xoa tóc anh, sau đó hỏi đến: "Làm sao vậy? Ân?"
Bạch Cẩn Mộ suy nghĩ một chút liền quay sang mở miệng xác nhận: "Vì sao... Ông ấy gọi em là tiểu thư?" Tiểu thư là nói tới nữ giới không sai đi? Anh là bởi vì lâu lắm không gặp nhân loại nên không biết xưng hô đã thay đổi sao.
"Phụt! Ha ha ha..." Anh thành công chọc Vô Dược cười: "Em vẫn luôn cho rằng anh biết em là nữ nhân."
Mặt Bạch Cẩn Mộ đỏ lên, nghĩ nghĩ một lúc mới nhớ rõ cô cũng chưa nói qua cô là nam nhân, chỉ là chính mình vẫn luôn cho rằng cô là nam nhân.
Nếu anh biết cô là nữ nhân anh nhất định thời thời khắc khắc bảo vệ cô. Không phải nói nữ nhân nhân loại đều tương đối yếu ớt sao? Cô còn bị trọng thương như vậy, trong lòng tràn đầy hối hận.
Vì sao anh vẫn luôn hiểu lầm cô, ngoài việc không muốn khiến cô cảm thấy anh quá dính người, sau đó đối với anh sinh ra chán ghét. Thì... Đó là không muốn tôn nghiêm của cô bị sỉ nhục, anh nghe nói nam nhân nhân loại đều tương đối sĩ diện. Chỉ là cô là nữ nhân, ở thế giới nhân loại nói anh được nữ nhân bảo hộ. Đáng chết, anh đây là đang làm cái gì!
Thời điểm nội tâm Bạch Cẩn Mộ đấu tranh mạnh mẽ, Vô Dược đột nhiên khấu khẩn cằm anh, hung hăng chà đạp môi anh.
Sau khi buông ra anh đối diện với đôi mắt anh, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Thích em sao?"
Anh tựa hồ như bị cô câu hồn, ngơ ngác theo lời cô nói: "Thích..."
Sau khi cô nghe xong, khoé miệng hơi hơi giơ lên: "Như vậy, anh là tương đối thích em là nữ nhân, hay em là nam nhân."
Anh bất giác tới gần cô, tràn đầy mê luyến nhìn cô, nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần là em, anh liền thích."
Mẹ ơi, tâm Vô Dược nhanh chóng nhảy lên, cô lại bị anh liêu tới rồi. Không phải nói tiểu thiếu niên ngốc manh mới tốt sao? Làm sao kỹ năng nói lời âu yếm đột nhiên được bật lên vậy?
Xe vững vàng khởi động, sau đó chậm rãi rời xa nội thành, sau khi xuyên qua một mảnh rừng rậm, một đống biệt thự xa hoa lộ ra.
Xung quanh biệt thự đều là hoa điền, mà trong ngàn loại hoa điền đó có một loài hoa, đó chính là hoa bỉ ngạn.
Hoa màu đỏ tươi, cánh hoa nở ra rất đẹp, đây là hoa mà bà ngoại Phong Tịch thích nhất.
Trước kia ông ngoại Phong Tịch có thể nói là thượng vị giả trong thế giới này, vẫn luôn là người có địa vị cao. Đáng tiếc từ khi bà ngoại Phong Tịch mất, ông liền bắt đầu suy sút. Không còn quan tâm đến việc bên ngoài trừ việc của người ông yêu.
Ở nguyên cốt truyện, sau khi ba mẹ Phong Tịch chết ông mới xuất hiện. Một đường che chở Phong Tịch thành đại Boss. Chỉ là cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi hào quang vai chính, chết trong tay Lưu Xuyên.
//