Edit: Thuần An
Nhạc Nhất Niệm không có trả lời lời cô nói, trực tiếp liền hỏi: "Tịch Tịch, cháu đang tìm cái gì?"
Vô Dược trầm mặc một chút mới trả lời: "Ông ngoại có thấy qua hộp đàn gỗ của mẫu thân không?"
Vô Dược cũng không tính toán giấu giếm, trực tiếp hỏi.
Nhạc Nhất Niệm nghi hoặc mở miệng hỏi: "Tịch Tịch tìm cái này muốn làm gì?"
Vô Dược nhẹ nhàng mở miệng: "Ông ngoại hẳn biết mẹ đã từng nghiên cứu một thứ siêu không gian đi?"
Nhạc Nhất Niệm nheo mắt lại, ông đương nhiên là biết, chẳng qua nữ nhi của mình còn chưa nghiên cứu thành công, đã...
Ông nhìn Vô Dược một hồi lâu sau đó mới nói: "Cháu cảm thấy cái hộp kia và siêu không gian có thể có quan hệ?"
"Ân!" Vô Dược khẳng định lên tiếng.
Kỳ thật đáy lòng Nhạc Nhất Niệm không muốn Vô Dược biết quá nhiều. Sự việc siêu không gian quá phức tạp, ông không muốn cô lâm vào nguy hiểm.
Nhưng cô cũng có quyền biết sự việc siêu không gian: "Ông không biết cái hộp kia ở đâu, nhưng rất nhiều đồ vật của mẹ cháu đều bị người căn cứ ánh sáng mặt trời mang đi."
Nghe thấy cái tên căn cứ này, Vô Dược nhịn không được nhíu mi. Chỉ là nghĩ đến nhiệm vụ của cô, cô lại đem mày giãn ra.
...
Khi Bạch Cẩn Mộ tỉnh lại thấy Vô Dược đứng ở bên cửa sổ, con mắt của cô vẫn luôn nhìn phương xa. Bạch Cẩn Mộ tiến lên từ phía sau cô đem cô ôm lấy. Cằm chống lên bả vai cô, nhẹ nhàng hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"
Vô Dược quay đầu lại ngoan ngoãn dụi ở trong lòng ngực anh nhẹ nhàng hỏi: "Mộ Mộ, anh hiện tại có thể đem nhân loại đồng hoá không?"
Tuy rằng Bạch Cẩn Mộ không biết vì sao cô hỏi như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời vấn đề của cô: "Có thể, nhưng hiện tại và trước kia không giống nhau, không thể lập tức đồng hoá nhiều nhân loại như vậy."
Nàng hỏi: "Vì sao?"
Anh tựa hồ không thèm để ý trả lời: "Mất vài đồ vật, cho nên đồng hóa tương đối khó khăn."
Vô Dược nhăn mi lại, tuy rằng cô cảm thấy nhiệm vụ che giấu thứ hai, có anh hỗ trợ nhất định sẽ càng hoàn thành thuận lợi. Nhưng nếu nói đối với anh có hại, cô tình nguyện từ bỏ nhiệm vụ che giấu này, cũng sẽ không muốn anh chịu một chút thương tổn.
Cô nhìn mắt anh lại hỏi: "Mộ Mộ đồng hoá người khác sẽ có tác dụng phụ gì sao?"
"Sẽ không." Bạch Cẩn Mộ một bên trả lời một bên đem cô bế lên, sau đó chậm rãi đi tới giường lớn: "Nếu đồng hoá thất bại, liền biến thành tàn thứ phẩm không có tư tưởng. Chính là người hiện tại gọi là tang thi."
Thời điểm Vô Dược còn muốn hỏi chút gì đó đã bị Bạch Cẩn Mộ áp trên giường cuồng hôn.
...
Ngón tay xinh đẹp của Bạch Cẩn Mộ nhẹ nhàng cọ sát khuôn mặt đang ngủ của cô, sau đó bộ dáng tựa hồ rất không vừa lòng, nhẹ nhàng ôm mặt cô, một tấc một tấc hôn môi, con mắt hồng toàn là điên cuồng tham luyến và chiếm hữu.
Anh lẩm bẩm mở miệng, âm thanh ôn nhu phẳng phất muốn kéo người chết: "Tịch Tịch... Tịch Tịch của anh, em thật đẹp..."
Đầu ngón tay xẹt qua áo ngủ kiểu nữ của cô: "Quần áo của Tịch Tịch cũng đẹp..."
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm môi cô lại nói: "Mặc kệ thế nào Tịch Tịch... Đều là của anh, chỉ có thể là của anh. Dám chạm vào Tịch Tịch của anh... Đều đáng chết!"
Mà trên giường Vô Dược tựa hồ không hề cảm giác, thậm chí là Bạch Cẩn Mộ ra cửa cô hoàn toàn không phát hiện ra.
--
Bên ngoài rừng rậm L thị, tay Bạch Cẩn Mộ khoanh vào, ưu nhã dựa vào một cây đại thụ. Con mắt huyết sắc lạnh nhạt nhìn Lưu Xuyên bị ép quỳ xuống.
Trên người Lưu Xuyên đầy vết thương, trong con mắt chậm rãi khiếp sợ cùng khó hiểu, hắn quát: "Vì cái gì? Bệ hạ của tôi, vì sao người muốn che chở một nhân loại như vậy?"
//