Edit: Thuần An
Vô Dược theo bản năng nhìn về phía Bạch Cẩn Mộ, chỉ là Bạch Cẩn Mộ một chút đều không có việc gì.
Bạch Cẩn Mộ nhận thấy được ánh mắt của cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Vô Dược kéo tay anh, sau đó đối Nhạc Nhất Niệm nói: "Ông ngoại, cháu quên lấy đồ, ông gọi người chuẩn bị trước đi, cháu rất mau sẽ xuống."
Sau đó trực tiếp lôi Bạch Cẩn Mộ trở về phòng, Bạch Cẩn Mộ nghi hoặc nhìn cô: "Tịch Tịch quên cái gì?"
Vô Dược đem anh tựa lên cửa, nhìn con mắt khôi phục màu đen của anh: "Nói cho em, anh có thể ăn đồ ăn của nhân loại không? Ân?"
Bạch Cẩn Mộ chớp chớp mắt, khóe môi hơi hơi giơ lên, trong mắt nhiều phần sung sướng, tay xoa má cô: "Tịch Tịch lo lắng cho anh!"
Vô Dược chụp được tay anh, nghiêm túc nhìn anh, ngốc tử này lại còn gạt cô việc là tang thi, hình như cô còn dùng qua dị năng hệ chữa trị. Trời ơi! Cô cô cô...
Con mắt Bạch Cẩn Mộ nhìn cô liền thay đổi, trong lòng càng sung sướng: "Tịch Tịch đừng lo lắng, anh không có việc gì, có thể ăn đồ ăn nhân loại, bất quá cảm thấy có chút... khó ăn..."
Phốc ~ Vô Dược nhớ tới trước kia anh ăn cái gì, bộ dáng tựa hồ như mỹ thực, liền nhịn không được muốn cười.
Vô Dược vòng tay lên cổ anh, hôn hôn gương mặt anh: "Về sau không được như vậy."
Khi Bạch Cẩn Mộ rời khỏi môi cô, liền thủ sẵn cái ót, hôn lên.
Một lát sau mới buông ra, âm thanh trầm thấp dễ nghe: "Tịch Tịch thật sự không ngại chúng ta không cùng đồng loại sao?"
Vô Dược xoa xoa tóc anh: "Không ngại, có phải cùng đồng loại hay không không có quan hệ?"
Bạch Cẩn Mộ đem cô ôm vào trong ngực: "Tịch Tịch... Tịch Tịch đồng hóa đi? Như vậy chúng ta liền có thể luôn ở bên nhau."
"Không, không được!" Vô Dược buột miệng thốt ra, nhưng đây không phải ý nguyện của cô mà là của Phong Tịch. Phong Tịch đối việc việc nhân loại sống sót có một loại ý niệm đặc biệt mãnh liệt, cho nên vừa mới Vô Dược không ý thức được ý nghĩ Phong Tịch liền nhảy ra.
Thật ra cho dù không có chấp niệm của Phong Tịch, Vô Dược cũng sẽ không đồng ý, bởi vì nhiệm vụ của cô còn chưa có làm xong, nếu không bởi vì anh, cô phỏng chừng sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền thoát ly khỏi thế giới.
Nghe được cô quyết đoán cự tuyệt như vậy, mặt Bạch Cẩn Mộ nháy mắt tái nhợt. Trong lòng ngàn vạn hỏi vì cái gì, cuối cùng anh nghĩ đến chỉ có một chính là: Cô không muốn, cô không muốn trở thành đồng loại của anh, cô không muốn cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau!!!
Bạch Cẩn Mộ buông cô ra, không thể tin tưởng nhìn cô, tay trắng bệch nắm quần áo trước ngực, trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng tựa hồ có ngàn vạn con kiến gặm cắn, cái loại cảm giác này đau đớn muốn chết.
Vô Dược phát hiện không thích hợp, vội vàng dìu anh: "Mộ Mộ, anh sao vậy?"
Nhưng tay Vô Dược vừa mới đụng tới anh đã bị anh ném ra. Giây tiếp theo, anh trực tiếp biến mất trước mắt Vô Dược.
"Mộ Mộ..." Lúc này Vô Dược mới phản ứng lại, hành động vừa rồi của mình đã làm tổn thương đến anh.
Thời điểm Vô Dược tính toán đuổi theo, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, âm thanh quản gia vang lên: "Tiểu... Tiểu thư, cô có đó không?"
Vô Dược trực tiếp trở về một câu: "Người bảo ông ngoại ăn trước đi, chúng tôi không ăn."
Sau đó không chút suy nghĩ liền ra ngoài đuổi theo.
--
Bạch Cẩn Mộ chạy tới ngoài thành cách đó không xa, một tay nắm lấy cây đại thụ trăm năm, một tay khác che ngực của mình. Lúc này huyết đồng màu đỏ tươi so với bình thường còn diễm thêm vài phần.
Cô không thích anh, cô không muốn cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau. Một ý niệm như vậy cứ trong đầu anh muốn nổ tung, tràn ngập trong trí não, vẫn luôn không vứt đi được.
Tay anh hơi dùng lực một chút, cây đại thụ trăm năm nháy mắt trở thành một đống tro bụi.
//