Edit: Thuần An
Nhiễm Nguyệt đi theo Vô Dược tới kinh đô. Nhiễm Nguyệt tuy rằng vẫn luôn không nói gì, nhưng mi hơi hơi nhăn lại, tựa hồ không quá thích nơi này.
Chỉ là Vô Dược sốt ruột muốn biết việc mình tìm kiếm, cũng không có để ý biểu tình của hắn lúc này.
Khi Vô Dược tiến vào Thư Vân lâu, con mắt Nhiễm Nguyệt rốt cuộc xẹt qua một tia nghi hoặc: Cô tới đây làm gì?
Vô Dược trực tiếp cùng Nhiễm Nguyệt tới tầng cao nhất, người ngồi chơi cờ ở tầng cao nhất tựa hồ sớm biết Vô Dược sẽ đến, đã đợi sẵn.
Diệp Lê thong dong buông quân cờ trong tay, khuôn mặt tuấn dật treo lên một nụ cười, nhàn nhã mở miệng: "Tiên tử hôm nay so với bình thường lui tới sớm hơn một chút."
Vô Dược nhìn người bạch y như tiên trước mắt, nhàn nhạt hỏi: "Có tìm được không?"
Diệp Lê dừng một chút, trong giọng nói tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Việc tiên tử uỷ thác quả thật làm khó tiểu sinh, sáu năm nay tiểu sinh không thể nào tìm được một chút tin tức gì về người tiên tử nói, ngay cả một chút manh mối đều không có. Thật là thẹn với danh hiệu thế nhân đưa cho tiểu sinh."
Diệp Lê là cái tán tu, đối với đắc đạo thành tiên không có hứng thú lớn như vậy, ở kinh đô thành lập Thư Vân lâu, đầu cơ trục lợi từ các tin tức cùng với các loại kỳ trân dị bảo.
Cái tán tu: Giải thích chi tiết về tên gọi và nguồn gốc thì rất dài, mọi người có thể đọc trên mạng. Đại khái tán tu chính là người không gia nhập vào thế lực nào, dựa vào năng lực của mình mà thu thập tài nguyên tự tạo ra thế lực cho mình.
Thù lao hắn muốn đều do chính hắn định, bởi vì hắn biết được trăm việc, hiểu biết các tin tức, cho nên thế nhân tặng hắn một danh hiệu Bách Hiểu Sinh.
Biểu tình Vô Dược có chút mất mát, sau đó trở về phất tay: "Thôi, không cần tìm nữa."
Sau đó không dừng lại bao lâu liền mang theo Nhiễm Nguyệt rời đi.
Bất quá, vừa rời khỏi Thư Vân lâu liền đụng phải người của hoàng tộc, khi thấy người dẫn đầu thập phần kinh ngạc nhìn Nhiễm Nguyệt, Vô Dược tự động bổ não một đoạn kịch cẩu huyết.
Người dẫn đầu tiến lên một bước, con mắt mơ hồ xẹt qua một tia khói mù, nhưng rất nhanh liền không thấy, khôi phục nụ cười ôn hòa. "Hoàng đệ, đệ đã trở lại."
Sau đó nhìn thoáng qua Vô Dược, trong mắt tràn đầy kinh diễm: "Vị này chính là?"
Sắc mặt Nhiễm Nguyệt nháy mắt âm trầm xuống, chắn trước mặt Vô Dược, lạnh nhạt đắp lại người trước mặt một câu: "Không liên quan đến ngươi, lăn!"
Sắc mặt Nhiễm Thần nháy mắt liền lạnh xuống, con ngươi hơi hơi nheo lại: "Hoàng đệ đây là ý gì?"
Người đang vây xem Vô Dược đột nhiên nghe được âm thanh của Tĩnh Dạ: Ký chủ! Ký chủ! Kích phát nhiệm vụ che giấu, nội dung nhiệm vụ nội dung là: Biết được quá khứ của Nhiễm Nguyệt.
Vô Dược nghe được Tĩnh Dạ nói, thời điểm đang muốn nói gì đó đã bị Nhiễm Nguyệt một phen bế lên, trực tiếp ngự kiếm bay đi.
Vô Dược:...
Động tác hiện tại này của tiểu sư đệ không quá phù hợp với nhân cách hôm nay của hắn. Hắn nên bỏ cô xuống rồi nói rõ quá khứ của hắn chứ!
Nhiễm Thần nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, trong mắt tràn đầy oán hận: Vì sao? Vì sao? Vì sao mệnh Nhiễm Nguyệt lại tốt như vậy. Rõ ràng đã bị huỷ bỏ thân phận hoàng tộc, nhưng hắn vậy mà lại tu tiên! Vì sao Thiên Đạo bất công như vậy? Dựa vào cái gì mà điều tốt đều là hắn chiếm.
...
Nhiễm Nguyệt dừng ở một chỗ bên ngoài thành, khuôn mặt âm trầm rốt cuộc khôi phục lại sắc mặt bình thường.
Vô Dược đứng ở một bên, nhàn nhạt nhìn hắn không nói lời nào, tựa hồ đang đợi hắn giải thích.
Mặt Nhiễm Nguyệt xẹt qua một tia khó nói, cuối cùng mới giải thích: "Đệ vốn là Thất hoàng tử của Nhiên quốc, nhưng chín năm trước đệ bị hoàng tộc xoá tên. Sau đó đã bị hoàng đế đưa lên đỉnh núi tiên sơn."
Vô Dược sửng sốt một chút, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, cô mơ hồ cảm thấy hắn giống như không quá muốn nhắc tới sự việc trước kia, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ cô vẫn hỏi: "Vậy đệ vì sao... Lại bị đổi danh?"
Mặt Nhiễm Nguyệt hơi trắng bệch lên, tựa hồ có chút thống khổ. Vô Dược sợ tới mức đem hắn ôm lấy, vội vàng nói: "Đừng nghĩ, đừng nghĩ. Ta không hỏi."
//