(Quyển 1) Tên Tổng Tài Lắm Chuyện

chương 77

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc cô quay lại định chộp lấy bát mì thì phát hiện....

Anh đang cầm bát mì và đang ăn ngon lành rồi, cô nhìn thấy mà khuôn mặt mếu máo đến đáng thương.

Đến khi còn đến sợi mì cuối anh mới chìa cái bát ra hỏi cô "Có muốn ăn không? Anh phần cho đây! Em có thấy người chồng nào tốt như anh không?"

Ừ! Tốt! Còn đúng một sợi mì với toàn nước là nước, cô mếu máo vừa không muốn ăn vừa muốn ăn.

Anh thấy cô chần chừ thì cúi người hỏi lại

"Có muốn ăn không?"

"Có!" Nói rồi cô giật lấy bát mì từ tay anh húp phần còn lại trong khi anh cực kì mãn nguyện khoanh tay nhìn cô húp nước mì.

Sau khi xử sạch sành xanh thì bác trưởng bếp hiện lên và nói

"Vẫn còn một thùng mì, thiếu gia và thiếu phu nhân muốn ăn nữa không?"

Mặt anh với mặt cô nhìn bác quản gia kiểu -_-, sao bác không nói sớm đến hai vợ chồng đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán xong giờ mới lên tiếng

Đầu cô hiện vạch, đầu anh hiện chấm, thấy bà trưởng bếp có nguy cơ bị hai vợ chồng nhà kia đầy đọa, bác quản gia vội vàng kéo bà trưởng bếp lại

"Đến giờ cơm tối, thiếu gia và thiếu phu nhân muốn ăn cơm tối không ạ?"

"Đương nhiên là muốn, cháu mới ăn được có sợi mì" Nói rồi cô lại quay nhìn đằng sau lưng, trừng cho anh một cái không quên rủa yêu, rủa thương "Ăn nhiều cho mập cái thây anh lên rồi sau này lăn đi làm"

Cô xéo sắc nhìn anh rồi xuống nhà bếp.

Anh cũng chẳng thua kém "Ít ra anh ăn nó còn nổi lên, em xem em ăn nhiều thế mà cái bức tường của em chắc vẫn nhỉ?"

Cô tức giận quay lại quát anh "Chắc gì ngực anh đã bằng ngực em" Bây giờ lại còn cái kiểu vô lí xuyên giới tính này luôn à.

Anh cạn lời không thể nói gì thêm...sao lại có cái loại chuyện so sánh ngực đàn ông với ngực phụ nữ chứ.

Anh vừa bất lực vừa tiên lại bàn ăn, thức ăn đã được bầy trên bàn đầy đủ hết cả.

Tóm lại là ngon hơn bát mì tôm vừa này

Anh vừa động đụa định gắp thì liền bị cô ngăn lại "Anh vừa ăn rồi, không được ăn nữa"

"Ai cho em cái quyền đấy, nhà của anh, thức ăn của anh..."

"Anh là của em" Cô vừa nói xong câu khiến anh không thể nào phán kháng.

Chẳng nhẽ vì bữa ăn mà nói "Anh không phải của em" Không, anh không ngu như thế, lúc đấy có khi mất cả vợ cả nhà cả cửa

"Anh là của em, vì vậy đồ của anh là đồ của em, mấy anh vệ sĩ đằng kia, hộ tống thiếu gia lên nhà đi, mất công anh ấy ở đây lại thèm nhỏ dãi"

"Ai thèm nhỏ dãi chứ" Mấy chú vệ sĩ vừa lôi anh đi, anh thì luôn miệng nói "Ai là chủ của các cậu, thả tôi ra, thả ra"

---------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio