Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Diệp Trạch Thu vừa nghe thấy cô nói nội y, trong đầu lập tức hiện ra một màn cảnh xuân kia, cả người đều không tốt, dòng điện lại bắt đầu tập kích trái tim anh.
Khâu Sơ Hạ thấy anh ngây ngốc đứng tại chỗ, thật sự không nghĩ ra anh là một tên trộm chuyên nghiệp mà lại ngây thơ như một cô gái nhỏ mới lớn, đứng lên vỗ vỗ bờ vai anh: "Tôi đi thay đồ, anh đừng có mà nhìn lén đấy."
Những lời này làm mặt Diệp Trạch Thu đỏ hết cả lên, nuốt nuốt nước miếng quay đầu đi, liếc cũng không dám liếc cô một cái, càng đừng nói là nhìn lén.
Khâu Sơ Hạ đi đến nhà vệ sinh cởi áo thun của anh, cởi mảnh vải ra, mặc buộc ngực vào, làm bản thân thoải mái biến thành ngực phẳng, mặc đồ của mình vào.
Đi ra ngoài đưa áo lại cho anh, vẻ mặt đáng tiếc nhìn cơ bụng cùng với đường nhân ngư của anh.
Chậc chậc, không được thưởng thức nhiều.
Diệp Trạch Thu nhận lấy áo còn vương nhiệt độ của cô, hận không thể mặc nhanh hơn, sợ bị cô cho rằng mình ghét bỏ, xoay người mặc vào: "Lấy đồ xong rồi sao?"
"Xong ngay đây." Khâu Sơ Hạ xách balô du lịch, đi đến nhà vệ sinh, cất những đồ trang điểm thành con trai vào, đồ dùng rửa mặt đều bỏ vào balô.
Chờ cô dọn đồ xong rồi, âm thanh thở hổn hển của năm con zombie cùng tiếng đánh cửa vẫn còn vang.
"Chúng ta mở cửa nhốt chúng nó vào được không?" Khâu Sơ Hạ đứng ở cạnh cửa, từ mắt mèo nhìn nhìn ra ngoài, năm con zombie dựa ở cạnh cửa, thèm khát hai khối thịt mỡ ở trong phòng.
Diệp Trạch Thu cẩn thận phân tích tính khả thi, cảm giác khó khăn rất lớn.
Nếu là một hai con còn thành công, năm con đồng thời nhào đến, chỉ sợ rất khó.
Hơn nữa cửa phòng này phải đẩy ra ngoài, cho chúng nó vào còn có thể. Nhưng khi đóng cửa, chúng nó đồng thời nhào đến, hai người bọn họ kịp thời lao ra ngoài đóng cửa không?
Diệp Trạch Thu ở đây rối rắm, Khâu Sơ Hạ lại đang suy xét với vẻ mặt nghiêm túc, làm sao mới có thể nhốt chúng nó vào.
Vừa rồi cô dùng chày cán bột đánh vào đầu con zombie, có chút cảm giác cứng rắn, dư chấn ở cổ tay đến giờ còn đau.
Nếu sau này bọn họ muốn rời đi, hai người xử lý năm con zombie, chỉ sợ rất khó, không bằng mượn cơ hội này nhốt chúng nó ở đây. Đến lúc đó khi bọn họ rời đi cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một ít, chẳng sợ hành lang khác có zombie, chỉ cần chạy trốn nhanh là được.
Hoặc là trực tiếp dùng khăn trải giường kết thành dây thừng rồi đi, cũng đúng nha!
Diệp Trạch Thu còn chưa há miệng đáp lại, Khâu Sơ Hạ đã đưa ra quyết định rồi.
Đeo balô trên lưng, tay đặt ở trên then cửa: "Tôi đẩy cửa ra, anh lợi dụng tốc độ chạy ra đẩy chúng nó vào, sau đó lại chạy ra ngoài có được không?"
Diệp Trạch Thu hoàn toàn không suy xét tính nguy hiểm của việc hấp dẫn zombie, ngược lại rất tán thành biện pháp của cô, chỉ cần cô an toàn là được.
Anh nắm chặt dao phay trong tay, hung hăng gật đầu, vẻ mặt kiên quyết: "Anh có thể, em cẩn thận!"
Khâu Sơ Hạ không hề dong dài, vặn then cửa, đẩy đẩy ra bên ngoài, năm con zombie không chút sứt mẻ.
Cô phiền muộn dùng giọng nam hô to một tiếng ở trước cửa nhà: "Này, có muốn vào ăn cơm không?"
Thân thể của Diệp Trạch Thu phụ trách hấp dẫn zombie dừng một chút, đây là đem bản thân thành bánh bao thịt đó hả?
Giọng của Khâu Sơ Hạ truyền ra bên ngoài một lát, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng va chạm kim loại, giống như là một vũ khí sắc bén nào đó đang đánh cửa lớn.
Các con zombie bị hấp dẫn, Khâu Sơ Hạ đột nhiên đẩy cửa ra.
Ở phía bên phải đối diện nhà có một cô gái khoảng - tuổi, nhan sắc xinh đẹp, vẻ mặt nhàn nhã dùng dao phay trong tay gõ vào cửa lớn.
Cô ta nhìn năm con zombie đi về phía mình, cũng không nóng nảy, gấp gáp. Ngược lại nhìn về phía hai người Khâu Sơ Hạ bên này, nở nụ cười với bọn họ: "Các soái ca, lập thành một team đi."
(Soái ca: Anh đẹp trai.)