Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Diệp Trạch Thu nhìn Tần Nhạc Nhạc và người đàn ông xa lạ bị bọn họ ném lại ở phía sau trong kính chiếu hậu.
Thấy người đàn ông đang ngồi xổm bên cạnh Tần Nhạc Nhạc nói gì đó, hình như đang trấn an cô ta, vẻ mặt cạn lời lắc đầu.
Khâu Sơ Hạ cũng đang quay nhìn hình ảnh phía sau, vẻ mặt giống Diệp Trạch Thu cạn lời lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hai người ngu xuẩn không sợ chết."
Vừa mới dứt lời, xe kịch liệt run rẩy một chút, làm cô đập đầu vào trên kính chắn gió, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, cằm có chút đau, bất bất đắc dĩ quay đầu nhìn phía trước.
Trước cửa gara có mấy con zombie đang lẳng lặng "tắm mưa", vị trí cũng rất trùng hợp vừa lúc chặn lối đi. Diệp Trạch Thu không muốn Tần Nhạc Nhạc phản ứng lại rồi đến tìm phiền phức nên dùng sức đâm vào mấy con zombie chắn trước cửa, xe run lắc kịch liệt.
Anh nhìn Khâu Sơ Hạ xoa cằm, đau lòng nhìn vài lần, vẻ mặt xin lỗi nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, anh không phải cố ý. Kỹ thuật lái xe của anh thực tế không kém."
Khâu Sơ Hạ biết anh nóng vội, dù sao Tần Nhạc Nhạc cũng là dị năng giả, tốc độ rất nhanh, lỡ như đuổi theo tìm phiền toái, đó mới thật sự là phiền phức.
Cô không thèm để ý vẫy vẫy tay với anh, há há miệng để cằm hoạt động một chút, mới nhẹ giọng hỏi: "Anh biết đường đi không?" Khi nói chuyện cô chuẩn bị lấy di dộng trong túi quần.
"Đường bên cạnh thành phố Lâm An anh biết, phương hướng cũng biết." Diệp Trạch Thu tạm dừng một lát, liếc nhìn cô rồi dời tầm mắt ngó đến một bên nhẹ giọng hỏi: "Có phải em cảm thấy anh quá ác độc không?"
Ác độc? Ác độc ở đâu?
Khâu Sơ Hạ bị vấn đề bất thình lình của anh hỏi không kịp phản ứng nên hơi ngốc.
Kẻ trộm ngốc như cừu.
Nói thật ra, đời này của cô, không đúng, hai đời này của cô là lần đầu tiên gặp phải.
Cái từ ác độc này muốn nói từ đâu?
Suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, chẳng lẽ là chỉ chuyện vừa rồi đánh Tần Nhạc Nhạc sao?
Cô vừa nghĩ đến đó, Diệp Trạch Thu thấy cô chậm chạp không nói, có chút thấp thỏm nói: "Anh thật sự chưa bao giờ đánh phụ nữ. Vừa rồi cô ta thật sự quá phiền người."
Trong lòng Diệp Trạch Thu bồn chồn, anh biết phụ nữ ghét nhất là đàn ông đánh phụ nữ.
Vừa rồi Tần Nhạc Nhạc theo chân bọn họ dây dưa, nhưng còn chưa có làm cái gì mà anh đã động thủ đánh người, Sơ Hạ có thể không thích mình hay không?
"Vừa rồi đó là phụ nữ sao?" Khâu Sơ Hạ dựa ra sau, thăm dò nhìn sườn mặt Diệp Trạch Thu: "Cái loại đó làm mất mặt phụ nữ chúng tôi, tôi không thừa nhận cô ta là nữ."
Trái tim chợt cao chợt thấp của Diệp Trạch Thu được trấn an, lại bởi vì cô vừa mới dựa gần sát mình nói chuyện, hơi thở ấm áp phun lên sườn mặt mình, bên tai lại lần nữa đỏ lên, cười cười nhìn phía trước, gật đầu thật mạnh: "Ừ!"
Ô tô đi trong màn mưa, bởi vì mưa to làm zombie tạm dừng hành động, cũng làm không ít người hành động theo.
Xe trên đường hoàn toàn không để đèn giao thông vào mắt, đều đang lung tung tiến lên.
Diệp Trạch Thu chỉ có thể chuyên tâm lái xe, cũng không dám nói chuyện nữa, sợ vừa mới lơ là sẽ bị xe đụng.
Đi qua khu đường nhỏ, vòng qua mấy con đường, chạy lên cầu vượt. Không nhìn thấy xe nào nữa, Khâu Sơ Hạ mới nhìn nhìn trái phải, nhẹ giọng hỏi: "Đi đâu?"
"Anh biết phía trước có một trạm xăng, ngày thường người không nhiều, chúng ta đến đó lấy ít xăng." Diệp Trạch Thu dịu dàng trả lời.
"Ồ, bao lâu mới đến? Phía trước? Xa không?"
"Lấy tình hình giao thông hiện giờ, chắc cần khoảng ha ba tiếng đồng hồ." Diệp Trạch Thu liếc nhìn mấy chiếc xe lung tung đỗ ở cầu vượt, muốn đi vượt qua bên đó, không đụng phải zombie cũng mất một ít thời gian.
Khâu Sơ Hạ nhìn nhìn mưa to ngoài cửa sổ, lại nhìn mấy mấy con zombie đứng cạnh xe đang ngửa đầu "tắm mưa".
Đột nhiên có chút cảm khái, người này ban đầu là muốn đi làm cái gì? Lại ở trên con đường này kết thúc cuộc đời.
Mà cô thì khi nào mới có thể đi đến nơi mình muốn đến, nhìn thấy cha mẹ mình yêu nhất đây?