Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Tôn Cẩm Nhu vừa nghe Diệp Trạch Thu nói vết thương của Khâu Sơ Hạ bị nhiễm trùng, cũng nôn nóng lo lắng nhìn nhìn vết thương của Khâu Sơ Hạ: "Làm sao bây giờ? Ở cửa hàng tiện lợi không có thuốc gì cả."
Vẻ mặt Khâu Sơ Hạ bình tĩnh quay đầu nhìn vết thương của mình, sưng đỏ hơn nhiều so với lúc chưa vào toilet, điều này chắc chắn không bình thường.
Chỉ trong thời gian ngắn, thương thế không thể biến hóa rõ vậy được, chẳng lẽ thật sự nhiễm trùng?
Hay là do cô không phải dị năng giả nên xuất hiện vấn đề?
Diệp Trạch Thu thấy vẻ mặt Khâu Sơ Hạ vẫn bình tĩnh, cả người đều gấp đến độ không được, bắt đầu nghĩ cách: "Chắc chắn cần thuốc hạ sốt, nhưng hòm thuốc trên xe không có thuốc hạ sốt, toàn là thuốc vô dụng, làm sao bây giờ?"
Diệp Trạch Thu như kiến bò trên chảo nóng, quay tới quay lui làm Tôn Cẩm Nhu bên cạnh cũng nôn nóng quay cuồng theo.
Hạ Thần Đông khá bình tĩnh, đứng lên túm chặt Diệp Trạch Thu đang xoay quanh lẩm bẩm tự nói, phất phất tay, tựa như muốn nói đừng nóng vội.
"Tôi lại không phải sắp chết, sợ cái gì." Khâu Sơ Hạ quay đầu nhìn kỹ vết thương, chỉ là sưng đỏ, nhìn không nghiêm trọng lắm.
Cô túm Diệp Trạch Thu xuống để hắn ngồi cạnh mình, nhìn về phía Tôn Cẩm Nhu: "Gần đây có tiệm thuốc không?"
"Đúng rồi! Nói tôi biết ở đâu, tôi đi lấy thuốc!" Diệp Trạch Thu chờ mong nhìn về phía Tôn Cẩm Nhu.
Tôn Cẩm Nhu càng ngốc, khóc không ra nước mắt nhìn hai người bọn họ: "Nhìn tôi giống người địa phương không? Tôi chỉ đến thành phố Lâm An du lịch thôi."
Tôn Cẩm Nhu nói xong, đầu ba người đồng thời nhìn về phía Hạ Thần Đông đang cúi đầu đánh chữ.
Hắn ta như có điều cảm ứng, đặt điện thoại trước mặt bọn họ, ba đầu người lập tức thò lại gần xem.
"Tôi là người địa phương, biết tiệm thuốc gần đây nhất ở đâu, tôi có thể lái xe đưa mọi người đi." Tôn Cẩm Nhu vừa nhìn vừa lẩm bẩm đọc thành tiếng, đọc xong kinh hỉ nhìn Hạ Thần Đông: "Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta đi ngay thôi! Nhanh lên nhanh lên!"
Khâu Sơ Hạ thấy Tôn Cẩm Nhu còn sốt ruột hơn mình, khẽ cười một tiếng, thấy ba người còn lại nhìn mình, vẻ mặt bất đắc dĩ phất phất tay: "Các vị, tôi còn khỏe mạnh, đừng gấp như vậy, hơn nữa trời tối rồi kìa!"
Câu nhắc nhở này làm ba người bọn họ chợt phản ứng lại, hiện tại không phải lúc đi ra ngoài, tình thế bây giờ ban đêm càng nguy hiểm hơn ban ngày nhiều.
Tôn Cẩm Nhu rối rắm, giống như đang cổ vũ bản thân cố lên, chuẩn bị lao ra ngoài.
Diệp Trạch Thu nhíu mày nhìn Hạ Thần Đông: "Tốc độ của tôi rất nhanh, anh nói địa điểm cho tôi biết là được, tôi đi lấy."
Khâu Sơ Hạ có chút động tâm nhìn sườn mặt Diệp Trạch Thu, sau khi trời tối sẽ có rất nhiều nguy hiểm, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Thương thế của cô còn chưa đến mức trí mạng, hắn cứ như vậy không muốn sống nữa?
"Hừng đông rồi đi." Khâu Sơ Hạ thu lại cảm xúc phức tạp trong mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười không để ý, nhìn đồ ăn trải đầy trên mặt đất: "Chúng ta ăn trước đi, nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai lại xuất phát. Qua một đêm mà thôi, tôi không chết được."
Diệp Trạch Thu còn muốn nói gì đó nhưng vừa mới mở miệng đã bị Khâu Sơ Hạ nhét một bịch khoai tây vào trong lòng: "Nhanh chóng ăn mấy thứ này luôn đi, nếu không nó lại chiếm chỗ."
Diệp Trạch Thu thành thật nuốt xuống lời định nói, lo lắng nhìn thương thế của cô, hữu khí vô lực mở khoai tây chiên ra, ngón tay thon dài lấy khoai tây chiên nhét hết vào trong miệng.
Tôn Cẩm Nhu cũng có chút lo lắng thương thế của Khâu Sơ Hạ, quét vài lần, thấy cô quay đầu nhìn mình, thành thật cầm lấy một túi phồng tôm, nhanh chóng mở ra, quơ quơ trước mặt cô: "Ăn luôn, không chiếm chỗ đâu, tôi hiểu!"
Khâu Sơ Hạ nhìn biểu hiện lo lắng thật tâm của Tôn Cẩm Nhu, càng cảm thấy cô ta là người không tồi, chuyển đề tài nhẹ giọng hỏi: "Cô định đến thành phố Lâm An du lịch à?"