Chương . Nếu như bị Bạch Thanh Nhan phát hiện, hắn phải giải quyết thế nào? Kỷ Ninh đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Kỷ Ninh..."
Nước mắt Bạch Thanh Nhan nhịn không được mà lăn xuống. Trong lòng y như thể có một ngọn đuốc thiêu đốt. Bạch Thanh Nhan không thể đợi được nữa, tâm trí chỉ có duy nhất một ý niệm, y muốn gặp tận mặt và hỏi cho rõ ràng Kỷ Ninh!
Nhưng y vừa mới đẩy cửa ra, lập tức thu hút ánh mắt của mấy người. Những người kia đều mặc trang phục thân binh, nhìn y với thần sắc tôn kính mang theo chút cảnh giác.
Khát vọng đầy ngập bị từng ấy ánh mắt đè xuống. Bạch Thanh Nhan tỉnh táo lại, y ý thức được chính mình bây giờ vẫn là một tù phạm, không thể tùy ý ra vào doanh trại.
Một tên thân binh từ bên ngoài đẩy cửa ra, cung kính hỏi, "Công tử, người đã tỉnh? Có chuyện gì sao?"
Bạch Thanh Nhan lắc đầu. Thân binh kia tò mò quan sát y, tựa hồ muốn biết, vì sao Kỷ Tướng quân lại đối đãi với người này khác biệt đến vậy?
Bạch Thanh Nhan biết, sự tình mình thân là Thái tử Ngọc Dao, Kỷ Ninh vẫn giữ bí mật hết sức chặt chẽ. Ngoại trừ Nhiễm Trần và Long Dã, cũng chỉ có tâm phúc Vương Vạn vẫn theo bên người y mới biết được tình hình thực tế.
Nếu là Vương Vạn ở chỗ này, sự tình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đáng tiếc là toàn những tân binh lạ mặt, Bạch Thanh Nhan thực sự không dám mạo hiểm.
"Công tử, người đang tìm ai? Kỷ Tướng quân không ở trong doanh địa."
"Tướng quân không ở nơi này, hắn đi nơi nào?"
"Tướng quân ngài, ngài đi phía trước..."
Thân binh kia ấp a ấp úng. Sự tình săn bắn, cậu đương nhiên biết. Thế nhưng Kỷ Ninh đã từng nói, trong vòng bán kính mười trượng xung quanh xe ngựa, không cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc tới chuyện này. Tuy rằng tân binh không biết đây là đang muốn tránh không cho ai biết, nhưng cậu cũng không dám nói lung tung.
Cũng may Kỷ Ninh cũng đã chỉ điểm cho bọn họ một lời giải thích thống nhất, nếu nhất định phải đề cập tới sự tình săn thú, phải dùng "chiến sự" để thay thế. Này cũng chưa thực sự thuyết phục, Kỷ Ninh e sợ Bạch Thanh Nhan sẽ nghe ra kẽ hở, thậm chí ngay cả cái gọi là "chiến sự" ấy cũng phải tìm ra một lí do thoái thác, chính là để phòng bị cho tình huống hôm nay.
Những lời giải thích này, tên lính quèn cũng đã thuộc nằm lòng. Bởi vậy cậu rất tự nhiên đáp:
"Tướng quân phải đi trù bị chiến sự."
"Chiến sự?" Trong lòng Bạch Thanh Nhan có chút vô cùng kinh ngạc. Đây đã là địa phận Lang Nghiệp, lấy đâu ra chiến sự?
"Vương đô Lang Nghiệp chúng ta tọa lạc tại vùng núi non trùng điệp, chỉ cách một ngọn núi chính là Đại Tiếp. Cách đây không xa có một trạm gác Đại Tiếp, mà Hoàng đế Đại Tiếp này lại là bằng hữu tốt của Thái tử Ngọc Dao. Tướng quân nói, không chừng người nọ muốn tới thay bạn thân hắn báo thù, để phòng ngừa kinh động thánh giá, không bằng tiên hạ thủ vi cường. Cho nên ngài đi đầu tiền trạm, ngày mai sẽ tiến đánh."
Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ giành được lợi thế.
"..."
Đế vương Đại Tiếp hiện nay chính là Tam Hoàng tử vừa đăng cơ không lâu, hắn cũng đúng là bằng hữu tốt của Bạch Thanh Nhan. Nghe cậu ta nói như vậy, y tự nhiên tin.
"Trạm gác ở nơi nào?"
"Chính là ở bên kia núi. Có người nói ở trên cao, ta lại chưa từng đi qua nên cũng không biết. Hay là công từ chờ Tướng quân về, hỏi lại ngài?"
Trạm gác kia vốn không có thật, càng đừng nhắc tới ở chỗ nào. Kỷ Ninh dạy cho bọn họ đừng nói quá cẩn thận, chi tiết. Thân binh e sợ không biết mình đã nói sai câu nào rồi, khiến Bạch Thanh Nhan nghe ra sơ hở... Vậy thì mình cũng quá xui xẻo đi. Cho nên cậu trôi chảy chém gió vài câu, lại mượn cớ chạy đi.
Nhưng cậu không biết, một câu "Ở trên núi" không vấp váp gì của cậu lại làm lòng Bạch Thanh Nhan nổi lên kinh đào hãi lãng.
Kinh đào hãi lãng: 惊涛骇浪, Sóng to gió lớn, tình cảnh nguy nan, hiểm nghèo.
Bạch Thanh Nhan tinh thông phong thủy quân sự, Đại Tiếp lại là đồng minh của Ngọc Dao. Y đương nhiên biết, trạm gác của Đại Tiếp hầu hết đều nằm giữa sườn núi, vừa thuận lợi về mặt địa lý lại cũng dễ dàng trong đưa phương tiện tiếp viện. Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là một tòa trạm gác tiếng tăm lừng lẫy nằm ngay cách Vương đô Lang Nghiệp không xa...
Địa hình kia cực kỳ hiểm trở, dễ thủ khó công, được xưng tụng là cơn ác mộng của binh pháp! Nơi đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống, bốn bề đều là băng nguyên mênh mông, tất cả hành động của quân địch đều nằm dưới mí mắt trạm gác, thấy rất rõ ràng!
Phàm là Tướng quân có chút lý trí, ai cũng sẽ không lựa chọn tấn công Đại Tiếp từ nơi đó. Kỷ Ninh đây là thế nào? Sẽ không vô duyên vô cớ mà đi tranh đoạt khối xương cứng này chứ?
Huống hồ hắn còn đang bị thương!
Bạch Thanh Nhan có chút lo lắng. Y biết rõ, một khi xảy ra giao tranh, sẽ cực kỳ nguy hiểm. Nhất là người Lang Nghiệp thập phần coi trọng làm tấm gương cho binh sĩ, Kỷ Ninh mang thương tích đánh, rất khó nói trước sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, thân binh này cũng nói Kỷ Ninh chỉ là đi đầu tiền trạm. Chờ đến buổi tối hắn trở về, nhất định phải khuyên can cẩn thận, nói rõ lợi và hại, để hắn bỏ qua cái ý niệm này đi mới được.
Bạch Thanh Nhan nghĩ như vậy, lồng ngực cũng có chút vững vàng bình tâm hơn. Y coi chừng hộp gỗ lê vàng cả một ngày, trái tim không ngừng xao động. Chỉ chờ buổi chiều Kỷ Ninh trở về, sẽ hỏi hắn cho rõ ràng. Nếu hắn thực sự vô tình như vậy, sao còn giữ mấy thứ này làm cái gì? Lại cứu mình trở về từ miệng Vua Sói làm cái gì? Còn trong lúc mình mất trí nhớ chiếu cố những con dân Ngọc Dao này làm cái gì?
Lúc trước, nghĩ mình sắp lìa bỏ trần thế, chỉ muốn đem tình cảm tận đáy lòng chôn theo xuống Hoàng tuyền. Nhưng hôm nay, Thanh Vũ lại đang trong đại quân Lang Nghiệp, vì hàn độc của mình mà bôn ba. Nếu như mình không phải sẽ chết ngay tức khắc, nếu là Kỷ Ninh thực sự còn nhớ một đoạn tình cảm xưa cũ, nguyện ý đối xử chân thành với mình...
Bạch Thanh Nhan suy nghĩ một chút, lại sinh ra tia chờ mong cùng khẩn trương. Y bất tri bất giác chờ đến nửa đêm canh ba.
Nhưng Kỷ Ninh lại chưa trở về.
Đêm đã khuya, Kỷ Ninh đốt lên một đống lửa, kiểm tra sân bắn lần cuối cùng. Sân này rất rộng, kỵ mã đi một vòng cũng cần thời gian nửa nén hương.
"Hàng rào bên kia làm chặt hơn một chút."
"Vâng, Tướng quân!"
Thân binh theo sau lưng Kỷ Ninh chạy mau tới, đem mệnh lệnh của Kỷ Ninh truyền cho bọn họ. Trong bóng tối, lao động vẫn còn tiếp tục.
"Sân này rộng lớn thật, đem mấy nghìn người Ngọc Dao thả vào trong đó, chỉ sợ sẽ nhanh chóng chạy trốn tứ tán. Đây không phải khiến bổn đại gia phải tìm phiền toái sao? Nếu là muốn gϊếŧ người, vì sao không trói bọn chúng lại, chém từng hàng một, chẳng phải càng nhanh hơn sao!"
Một bách phu trưởng đô lầm bầm. Bên cạnh hắn, một người khác tiếp lời:
Bách phu trưởng đô: Người quản lý.
"Ngươi đây là không hiểu rồi. Bằng không Bệ hạ sao lại đề ra chuyện săn bắn. Tỷ như ngươi đi săn chỉ vì muốn ăn thịt, đến chỗ đồ tể mà mua chẳng phải tốt hơn à? Vì sao nhất định phải tự mình cưỡi ngựa bắn cung? Tất nhiên là bọn chúng chạy, ngươi đuổi theo gϊếŧ, mới càng thú vị."
Kỷ Ninh quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ. Hai người rụt cổ một cái, không dám nói thêm câu nào. Nhưng thời điểm Kỷ Ninh quay đầu đi, lại nghe được một giọng thầm thì nho nhỏ.
"Cũng không phải chính kinh quân vụ, Tướng quân sao phải quản chặt như vậy..."
Chính kinh: Nghiêm trọng.
"Hửm, ngươi không muốn sống nữa?"
Trong lòng Kỷ Ninh càng thêm phiền muộn. Hắn cau mày, một câu thừa thãi cũng không muốn nói. Hoàng đế coi những người Ngọc Dao này là súc vật tẩu thú, dùng để tàn sát tìm niềm vui, cho nên mới muốn tổ chức cuộc săn bắn. Lại còn muốn nhất định phải có bãi săn, thậm chí còn cấp cho bọn hắn tên và vũ khí phi quân sự! Đúng là mèo con vờn chuột, tuyệt không dùng móng vuốt gϊếŧ chết. Nhất định phải chậm rãi đùa bỡn, thưởng thức con mồi sợ hãi và tuyệt vọng gào khóc, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thậm chí sụp đổ, mới là điều gã mong muốn!
Vũ khí phi quân sự: Trong ngữ cảnh này là vũ khí làm từ gỗ và các vật liệu khác, chỉ gây sát thương chứ không gϊếŧ chết.
Nhiễm Trần nói không sai, Bệ hạ quả nhiên điên không nhẹ!
Nhưng hắn còn có thể làm thế nào? Hoàng quyền mênh mông cuồn cuộn, điều hắn có thể làm, cũng chỉ có chặt chẽ lừa gạt Bạch Thanh Nhan, không để cho y biết được chân tướng.
Cũng may Bạch Thanh Nhan đã đánh mất ký ức, không biết đến sự tồn tại của hơn ngàn tù binh Ngọc Dao này. Bằng không, hắn tuyệt không có biện pháp giấu giếm. Dựa trên hiểu biết của hắn về Bạch Thanh Nhan, nếu để y biết, hai người bọn họ lúc đó, cũng triệt để xong!
Nghĩ tới đây, Kỷ Ninh vậy mà sinh ra vài phần may mắn.
Hắn càng thêm nghiêm túc xem xét kỹ bãi săn, dặn dò:
"Các ngươi cần phải nhớ cho kỹ, ngày mai đến lúc đó phải đuổi bọn chúng đến hướng Tây Nam. Nếu có một kẻ dám chạy về hướng Đông Bắc phía doanh địa, ta tính tội lên đầu các ngươi!"
Bọn binh lính cùng hô lên đáp ứng. Lại có một kẻ nói:
"Tướng quân, ngài cũng quá cẩn thận rồi. Những kẻ đó cũng không ngốc. Hướng đông bắc là đại bản doanh của chúng ta, trên đường có nhiều huynh đệ cầm trường đao như vậy. Bọn chúng chạy đến phía Đông Bắc, chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao? Bọn chúng phải không muốn sống nữa mới chạy qua bên này."
"Bọn chúng giống như con ruồi không đầu, ngươi biết bọn chúng sẽ chạy trốn đi đâu?"
Kỷ Ninh trừng mắt lên, lớn tiếng mắng:
"Đều dụng tâm cho ta! Một kẻ cũng không thể bỏ qua!"
Người binh lính kia còn nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Chạy tới thì chạy tới chứ còn thế nào nữa? Đó là quân doanh của chúng ta, sợ bọn chúng tạo lên sóng gió gì đúng không?"
Tiếng nói vừa dứt, trên mông binh sĩ này đã trúng một cước.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Phó Tướng Long Dã mặt mũi đăm đăm đang theo dõi mình. Chỉ cảm thấy phía sau lạnh lẽo, tiểu binh nhanh chóng rụt cổ đi làm việc.
Long Dã có chút lo lắng nhìn Kỷ Ninh. Ở đây nhiều người như vậy, có lẽ chỉ có y biết được điều Kỷ Ninh chân chính lo lắng là cái gì. Chỉ cần có một người chạy về, khó mà đảm bảo sẽ không đột ngột xuất hiện trước mặt Bạch Thanh Nhan.
Đến lúc đó, Kỷ Ninh phải giải quyết thế nào? Hắn chỉ sợ đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hai đến ba ngày để dựng xong một bãi săn, vốn là một công trình to lớn. Kỷ Ninh lại yêu cầu khắt khe, một chút sơ sót cũng không thể có. Bọn họ bận rộn đến tận đêm khuya mới tính là xong việc.
"Tướng quân. Không bằng chúng ta dựng trại ngay chỗ này đi."
Kỷ Ninh quan sát chung quanh một vòng, nhìn đám lính quả thực sắc mặt đều lộ vẻ mệt mỏi, liền gật đầu.
"Ngươi mang theo bọn họ hạ trại nghỉ ngơi ngay tại chỗ."
Nói xong, hắn phóng người lên ngựa. Long Dã ngăn cản hắn, "Tướng quân, ngươi muốn đi đâu?"
"Ta trở về trại, đến báo cáo với Bệ hạ."
Kỷ Ninh nói xong, thân thể lại lảo đảo, thiếu chút nữa là rơi xuống ngựa. Long Dã đúng lúc đỡ được hắn.
"Bệ hạ có lẽ đã ngủ rồi. Không bằng sáng sớm ngày mai, chúng ta lại đi đón nhận thánh giá." Long Dã nói xong, lại hạ giọng, "Đại ca, sắc mặt ngươi thực sự quá khó coi. Vốn đã bị nội thương, ta thấy tối nay cũng không cần đi qua đi lại."
"..."
"Lấy bộ dáng này của ngươi trở lại, Thái tử Ngọc Dao sao có thể không lo lắng." Long Dã nhẹ giọng khuyên bảo, "Giải thích cũng phí miệng lưỡi."
Chuyện này lại nói trúng tâm sự trong lòng Kỷ Ninh. Kỷ Ninh nào có muốn đi gặp vua? Hắn cũng chỉ muốn về nhìn Bạch Thanh Nhan một chút mà thôi. Nhưng Long Dã nói rất đúng, chỉ sợ Bạch Thanh Nhan thấy mình thụ thương, sẽ lo lắng. Bởi vậy Kỷ Ninh do dự một chút, liền gật đầu nói:
"Ngươi nói có lý, hôm nay chúng ta hạ trại ở chỗ này đi."
Bạch Thanh Nhan hoảng hốt mở mắt, phát giác sắc trời mơ hồ bảng lảng, trong lòng lại đang ôm vật gì. Y khẽ động, ba túi gấm từ trong ngực y rơi xuống đất.
Chính mình lại cứ như vậy ngủ thϊếp đi? Hôm qua vốn là đang đợi Kỷ Ninh...
Vừa nghĩ đến đây, Bạch Thanh Nhan đột nhiên tỉnh táo lại. Kỷ Ninh đâu? Đêm qua hắn chưa có trở về sao?
Cõi lòng Bạch Thanh Nhan thoáng chốc đình trệ giữa không trung. Đúng lúc này, y thấy có một đội lính liên lạc từ trong doanh trại đi qua, gọi từng người một trong các lều vải. Không bao lâu sau, trên các lều vải đều tuôn lên một luồng khói bếp. Sau đó, bọn họ từ trong lều chui ra, xếp thành một hàng đi về cùng một hướng.
Sáng sớm tập hợp, nhất định là có hành động! Bạch Thanh Nhan kết luận, bọn họ hẳn là đến hội hợp cùng Kỷ Ninh, muốn tiến đánh trạm gác.
Bạch Thanh Nhan nhẹ nhàng che cửa sổ lại. Y lui về bên trong xe, từ trong số y phục và đồ dùng hàng ngày của Kỷ Ninh tìm thấy trọn vẹn một bộ binh phục Lang Nghiệp, quần áo nón chỉnh tề. Lật một vòng không tìm được thanh kiếm gãy của mình, y đành lấy một thanh trọng kiếm của Kỷ Ninh đeo vào bên hông. Đợi đến khi đại binh Lang Nghiệp đi tới, y mới mở cửa xe, chuẩn bị theo sau.
Song y dừng một chút, lại quay trở lại. Mở hộp gỗ lê vàng, y đem mũi kiếm gãy cầm lên nhìn qua một chút, cùng quả thông nhét vào trong giáp ngực. Như một lá bùa hộ mệnh, có chúng, Bạch Thanh Nhan cảm thấy chính mình còn đang là chiến thần rong ruổi nơi sa trường... Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không chút sợ hãi.
Một khắc trì hoãn này, binh lính Lang Nghiệp trong doanh trại gần như đã rời đi hết. Chỉ để lại một vài trạm gác lẻ tẻ, cũng đều mạn bất kinh tâm. Bạch Thanh Nhan dễ dàng đi vòng qua bọn họ, bước một lui về phía sau. Y biết, đoàn ngựa thồ cũng ở khu vực đó, ngay phía trước đoàn xe tù binh Ngọc Dao. Nếu canh phòng lỏng lẻo, y có thể lấy được một con ngựa, tìm và ngăn cản Kỷ Ninh ngay trước khi hắn xuất phát tiến đánh trạm gác.
Mạn bất kinh tâm: Không để tâm, không để trong lòng.
Ai ngờ, Bạch Thanh Nhan vừa đi được nửa đường liền nghe thấy từng trận tiếng động lớn xen lẫn với tiếng kêu khóc bất an thảm thiết. Khẩu âm này y không thể nào quen thuộc hơn nữa, là ngôn ngữ địa phương Ngọc Dao!
Y nhanh chóng núp vào trong bóng tối, chỉ thấy hơn mười chiếc xe tù rầm rập nối nhau bị quân đội Lang Nghiệp áp giải thành một hàng đi qua.
Bọn họ muốn làm gì? Vì sao phải đưa người Ngọc Dao đi?