Chương . Kỷ Ninh, ngươi đừng khiến ta buồn nôn!
Kỷ Ninh giống như nuốt phải cát sỏi, hung hăng rơi xuống bụng, đè ép tâm can nóng bỏng đến phát đau. Như thể để chứng minh mình còn sống, trái tim hắn điên cuồng nhảy loạn, huyết áp giữa huyệt Thái Dương và màng nhĩ đều trướng căng lên. Hắn hô hấp khó khăn, mỗi âm thanh tiếng thở đều đinh tai nhức óc, cổ họng đau nhói.
Trong đầu hắn đều tràn ngập hình ảnh Bạch Thanh Nhan trước khi hôn mê.
Mình trơ mắt nhìn Bạch Thanh Nhan một thanh trọng kiếm chỉ thẳng yết hầu mình, nhìn trong mắt người kia mịt mờ thù hận, người kia thật sự muốn gϊếŧ chết mình nhưng lại thất bại trong gang tấc, người kia tựa một con chim gãy cánh, trực tiếp rơi xuống bụi mù.
Một khắc này, tim hắn cơ hồ ngừng đập. Lại chẳng hơi đâu để tâm đến hàng vạn ánh mắt chung quanh đang nhìn trừng trừng, hắn một tay ôm Bạch Thanh Nhan vào trong ngực, cũng không quay đầu lại, nhảy lên ngựa mà lao đi! Hắn đi sang đông sang tây, rốt cuộc cũng tìm được một bức tường tuyết có thể che khuất. Nơi này rõ ràng đã từng xảy ra một trận đồ sát, thi thể người Ngọc Dao chất thành đống.
"Bạch Thanh Nhan!"
Kỷ Ninh ôm Bạch Thanh Nhan vào trong ngực, đem quân phục Lang Nghiệp trên người y cởi xuống. Đầu ngón tay đều nhiễm sắc đỏ tươi. Nhìn bộ dạng này của Bạch Thanh Nhan, tâm tình cuồng loạn của Kỷ Ninh đột nhiên trấn định lại.
Hắn thế mà không cảm thấy bối rối. Hắn tỉnh táo một cách lạ kỳ.
Hắn muốn cứu y.
Hắn phải dốc hết toàn lực cứu sống y. Nhưng nếu không thể cứu...
Nếu như không thể cứu sống y cũng chẳng sao. Vậy thì để hắn chết chung...
Chết chung. Vừa rồi không phải y rút kiếm chĩa về phía mình sao? Kỷ Ninh thậm chí không cảm thấy kinh ngạc. Đó là một lời mời. Nếu như Bạch Thanh Nhan không gϊếŧ hắn, nếu như người kia cứ như vậy mà chết còn mình lại sống...
Không thể được. Không có khả năng. Làm không được. Kỷ Ninh nghĩ cũng không chịu nghĩ đến khả năng này.
Cho nên chuyện đi tới nước này... Chết chung, không tốt sao?
Rất tốt.
Trong nháy mắt, Kỷ Ninh cơ hồ lập tức đưa ra lựa chọn. Đã tính toán cẩn thận, hắn liền triệt để tỉnh táo lại. Hắn cắt phần vải chỗ miệng vết thương, đắp thuốc giảm đau, băng bó cẩn thận, sau đó lại xử lí vết thương tiếp theo.
Hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần Bạch Thanh Nhan sẽ không hồi tỉnh, nhưng hắn vẫn như cũ muốn vì người này có thể làm tất thảy. Hắn lại không nghĩ tới, Bạch Thanh Nhan nhanh như vậy đã tỉnh lại.
Bạch Thanh Nhan sau khi tỉnh lại, không hề cử động. Y mở mắt ra, nhưng trong ánh mắt lại không có tiêu điểm. Hàng mi chậm rãi chớp một cái, lại hạ xuống một lần nữa.
Y ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi. Cho nên đến tận khi Kỷ Ninh băng bó toàn bộ vết thương cho y xong, mới phát hiện y đã tỉnh.
Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Ninh đột nhiên hít phải một ngụm khí lạnh. Hắn chưa từng thấy Bạch Thanh Nhan dùng loại ánh mắt này nhìn bất kỳ kẻ nào, thậm chí bất kỳ vật gì.
Tinh khiết, không xen lẫn một mảnh tạp chất nào.
Đáy lòng bỗng nhiên căng thẳng, Kỷ Ninh ngập ngừng gọi tên người nọ thăm dò: "Bạch Thanh Nhan?"
"Kỷ... Ninh!"
Thần sắc Bạch Thanh Nhan khi nói ra hai chữ này, tựa như đang nỗ lực nuốt xuống một thanh đao nhọn. Lồng ngực y kịch liệt phập phồng, hàm răng cắn chặt. Kỷ Ninh đã chuẩn bị tinh thần bị người kia hung hăng mắng chửi.
Nhưng hắn không nghĩ tới, đến cuối cùng, Bạch Thanh Nhan cũng chỉ nói ra ba chữ.
"Gϊếŧ ta đi."
... Lại là ba chữ Kỷ Ninh không thể thừa nhận.
"Không có khả năng."
"Ta bảo ngươi gϊếŧ ta đi!"
"Ta nói, không có khả năng."
"Gϊếŧ ta!"
"Bạch Thanh Nhan!"
Kỷ Ninh gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt nổi lên một tầng tơ máu. Chóp mũi của hắn cơ hồ dán sát lên gương mặt Bạch Thanh Nhan, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi đừng hồ nháo! Ngươi thành thành thật thật ở chỗ này đợi ta, ta tất sẽ cho ngươi một lời giải thích!"
"Chờ đến khi nào?" Bạch Thanh Nhan đột nhiên đánh gãy lời hắn, "Chờ đến khi tất cả con dân đồng bào ta đều chết trong tay các ngươi... Sau đó ngươi lại biên soạn một lời bịa đặt lừa gạt ta! Có phải không!"
"..."
"Kỷ Ninh, ngươi đừng khiến ta buồn nôn!"