(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

chương 140: tiệm thuốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Đào Tử

__________________________

"Chỗ này?"

Ứng Lân tiến lên trước nhìn kỹ.

"Nhớ không lầm hẳn là đường phố gần khu thương nghiệp Thanh Phổ."

Con gái và con trai nhà hắn đang học trung học tại một khu trong Thanh Phổ.

Nơi này là khu thương nghiệp già của thành phố T, khoảng hai mươi năm trước từng là trung tâm kinh tế kinh doanh phát triển nhất, cửa hàng san sát nhau sinh ý phồn vinh.

Theo sự phát triển của quốc gia, hình thức thương nghiệp trước không còn đủ sức cạnh tranh, vòng thương nghiệp già bắt đầu đơn chiếc.

Nhà nước nâng đỡ thành phố T xây dựng kinh tế, một lần nữa quy hoạch trung tâm kinh doanh thương mại, song không bỏ đi khu thương nghiệp già, tạo ra hội chợ văn hóa đặc sắc và mở rộng du lịch. Mấy năm nay kinh tế càng phát triển, khu thương nghiệp già càng náo nhiệt, không ít cô hồn dã quỷ đến định cư tại đây.

Cô hồn dã quỷ cũng thích náo nhiệt, nơi nào náo nhiệt gom lại chỗ đó.

"Trước kia tôi từng đi tàu điện ngầm qua khu Thanh Phổ, cô hồn dã quỷ rất nhiều, đặc biệt là trạm xe lửa, hiện tại rõ ít đi rất nhiều."

Ứng Lân và Bùi Diệp cùng đi tàu điện ngầm đến khu Thanh Phổ.

Ra trạm xe, Bùi Diệp đã thấy ngay ba con cô hồn dã quỷ.

Một con ngồi ở tàu điện ngầm đứng kéo đàn nhị hồ, thanh âm reo réo như tạp âm.

Một con núp ở nơi hẻo lánh ngủ.

Một con ghé vào góc tường tô vẽ linh tinh trên mặt đất.

Quanh mình náo nhiệt không ảnh hưởng bọn họ, nếu không phải Bùi Diệp tinh mắt, cô đã không phát hiện mấy con cô hồn dã quỷ này.

"Trước kia có bao nhiêu?"

Ứng Lân suy nghĩ một chút nói, "Luôn có mười con."

Bùi Diệp âm thầm nhìn thoáng qua cô hồn dã quỷ, lòng hơi trầm xuống.

"Thiếu đi nhiều cô hồn dã quỷ vậy, âm sai phụ trách khu vực này không phát giác?"

Ứng Lân đoán, "Tôi nghĩ ——Không dễ phát hiện. Trừ lệ quỷ chấp niệm tương đối sâu, phần lớn cô hồn dã quỷ sẽ không ở một chỗ lâu. Bọn chúng hành động rất tự do, dù dọn nhà hay đi đầu thai không ai quản được, âm sai càng không thể."

Tính lưu động của cô hồn dã quỷ quá lớn.

Bọn chúng có khả năng bị lệ quỷ cường đại xé toang như Ứng Lân và giáo sư An Chỉ, không vui sẽ tiện tay xé dã quỷ; cũng có khả năng may mắn xếp tới lượt đầu thai; cũng có khi thấy thế giới rộng lớn ra ngoài thăm thú một chút...

Mỗi ngày âm sai đều phải câu nhiều quỷ hồn bôn ba khắp nơi, đâu rảnh hơi chú ý cô hồn dã quỷ?

Quan trọng nhất là ——

Những cô hồn dã quỷ này không phải trong thời gian ngắn biến mất, cách mỗi mấy ngày mất tích một con, căn bản không khiến âm sai chú ý.

Ứng Lân bổ sung, "Cô hồn dã quỷ mất tích quanh đây đều không gặp một hai tháng trước, khoảng thời gian này không tự dưng biến mất nữa."

Mỗi ngày dương gian đều có người tử vong, sinh ra cô hồn dã quỷ mới.

Những con tân quỷ sẽ khỏa lấp chỗ trống lão quỷ, nên số lượng không bất ngờ thâm hụt mấy.

Tuy Phong Đô năng lực lớn, bọn họ cũng không thể bận tâm từng con quỷ ở dương gian.

Bùi Diệp nghe vậy cười lạnh.

"Những tên âm sai giả này giỏi thật, làm việc cẩn thận hơn tôi nghĩ nhiều."

Khó trách Phong Đô và Thiên sư liên minh chẳng phát giác ra sự tồn tại của bọn chúng.

Giảo hoạt như chuột trong cống nước.

Bùi Diệp mà không đánh bậy đánh bạ chọc ra, chưa biết khi nào mới vỡ lở.

Sắc trời dần tối, đèn đường phố thương nghiệp bắt đầu sáng lên, du khách dạo phố nhiều hơn ban ngày.

Ứng Lân dựa vào đèn đường.

"Tôi thấy chỗ này có vấn đề gì đâu, chúng ta chắc tìm sai chỗ?"

Địa phương này ít cô hồn dã quỷ, nhiều lắm chỉ rõ âm sai giả trộm ở đây khá nhiều, không nói rõ đại bản doanh của âm sai giả ở gần.

Ứng Lân dạo phố thương nghiệp cả buổi chiều, ý chí chiến đấu giảm sút.

Thống kê sương sương, hắn đã đi cùng Bùi Diệp bảy vòng.

"Không vội, tìm tiếp."

Bùi Diệp bảo trì bình thản, không chút thiếu kiên nhẫn hay nôn nóng.

Cô dùng khẩu trang màu đen che khuất nửa gương mặt, lại đeo tai nghe, vờ như đang gọi điện thoại.

Trên đường lớn lẩm bẩm với không khí dễ bị người ta quy chụp là bệnh thần kinh.

"Còn tìm?"

Ứng Lân lầm bầm.

Bùi Diệp nói, "Không thì sao? Ôm cây đợi thỏ là hạ sách ngu xuẩn nhất. Nhân thủ chúng ta không đủ, căn bản không thể giám thị từng con cô hồn dã quỷ. Âm sai giả xuất hiện, chúng ta có thể đảm bảo lập tức bám đuôi? Nếu chỉ chú tâm một mục tiêu, tỉ lệ thành công cũng nhỏ."

Ngón tay cái Ứng Lân trỏ vào bản thân.

"Tôi là quỷ vương, tôi có quỷ!"

"Cậu là quỷ vương thật nhưng đàn em của cậu là quỷ vương?"

Cô hồn dã quỷ không thể đào tẩu khỏi âm sai giả, cuối cùng đều bị bắt.

Một khi bị bắt ai báo tin cho bọn họ?

Ứng Lân bị cô hỏi á khẩu không trả lời được.

Lại dạo một vòng, Bùi Diệp mượn cơ hội nhìn màn hình điện thoại, liếc mắt như vô tình lướt qua chỗ nào đó.

Một nhà thuốc hơn hai trăm mét vuông, sáng sủa sạch sẽ, tủ thuốc trưng bày chỉnh tề.

Tiệm thuốc trông hết sức bình thường.

"Giờ này ăn cơm trước đi, tôi mời."

Bùi Diệp thu tầm mắt lại, đề nghị đi ăn cơm.

Gần phố thương nghiệp có con phố ẩm thực, Bùi Diệp mang Ứng Lân ăn từ đầu đường đến cuối phố, lại từ cuối phố ăn lên đầu đường.

Bùi Diệp kiểu gì cũng mua hai phần, đốt cho Ứng Lân một phần.

Chưa ăn mấy cửa hàng, Ứng Lân đã thấy bụng no căng, Bùi Diệp vẫn bụng lớn như cũ.

"Tôi hoài nghi sâu sắc cô vì ăn chạy đến phố thương nghiệp chứ không phải vì tra án."

Bùi Diệp nói, "Khổ nhàn kết hợp, tra án quan trọng ăn cũng vậy. Tôi là người phải ăn, không ăn no sống thế nào?"

Ứng Lân: "..."

Bùi Diệp ăn hơn một giờ, đoán sơ bỏ ra chừng bảy tám trăm, đây là sức ăn đàn ông trưởng thành đấy!

"Ực —— "

Nấc một tiếng xong, lau khóe miệng, lại cầm xiên tre và rác rưởi trên tay ném vào thùng rác.

"Ăn no rồi?"

Vẻ mặt Ứng Lân hơi đơ.

Bùi Diệp vui vẻ, "No tám phần rồi, mấy giờ nữa ăn khuya là vừa."

Ứng Lân: "..."

"Đừng ngồi ỳ ở đó, đi."

Bùi Diệp vỗ bả vai Ứng Lân, một tấm bùa chú đánh vào hồn thể hắn.

Ứng Lân không thoải mái vặn vẹo thân thể.

"Cô làm gì tôi thế?"

Bùi Diệp nói, "Phù triện che dấu hồn thể, đơn giản là ẩn thân đấy."

Cô dẫn Ứng Lân đi vào cửa hàng thịt bò viên đối diện chếch tiệm thuốc, ngồi xuống chỗ ngay cửa sổ.

"Ông chủ, một suất bò viên lớn thêm dưa chua dấm ớt nha, đừng để rau thơm hành với tôm khô."

Ứng Lân: "? ? ?"

Còn ăn?

"Tiếp cận tiệm thuốc kia."

Bùi Diệp một tay chống cằm, một tay viết chữ trên giấy giao lưu.

Ứng Lân không hiểu, "Vì sao?"

Bùi Diệp nói, "Không thích hợp."

Ứng Lân: "? ? ?"

Bùi Diệp giải thích, "Mỗi lần tôi đi qua tiệm thuốc này, luôn cảm giác có vài ánh mắt nhìn chằm chằm cậu—— tiệm thuốc này có kẻ thấy được quỷ! Không chỉ thế, thời điểm cô hồn dã quỷ khác đi ngang qua cũng có ánh mắt nhìn bọn chúng chăm chăm, rất bất thường. Tôi lo hồi sáng cậu phái người đến đây tra tin tức khiến bọn họ cảnh giác nên mới như gặp phải đại địch, cô hồn dã quỷ nào đi ngang qua cũng căng thẳng."

Ứng Lân vò đầu, "Có sao?"

Bùi Diệp nói, "Không xác định, nhưng tốt xấu có đầu mối."

Tiệm thuốc kinh doanh không tồi, thời gian Bùi Diệp ăn hai bát thịt bò viên, đã có ba vị khách vào tiệm thuốc nhưng đều là người bình thường.

Đang lúc Bùi Diệp nghĩ nên gọi chén thịt viên thứ ba không, một người ngoài ý muốn xuất hiện.

"A, đây là bạn cùng phòng của cô nè?"

Bùi Diệp cũng kinh ngạc.

Lôi Nhã Đình đang nói chuyện yêu đương với Phó Đình Thâm sao lại xuất hiện ở đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio