(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

chương 189: hoa cúc thiếu niên nở hoa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Đào Tử

________________________

Với điều kiện của Lôi Nhã Đình, cô ta có thể gả cho người đàn ông thế nào trong lòng không rõ?

Mẫn Diệc Chu không tính kém cỏi nhưng cũng không phải ưu tú hàng đầu, đáng giá để con gái lão tổng người ta tranh lấy làm tiểu tam?

Kiếp trước hư giả, kiếp này trôi qua càng hoang đường.

Văn kiện in ra ảnh chụp màn hình nhóm nói chuyện phiếm, đánh dấu thân phận thật sự mỗi tài khoản giả bộ giọng điệu thần tiên nhắn tin, nội dung khá toát mùi trẩu tre.

"Nhóm thần tiên thiên đình" là nhóm lệ quỷ, hồng bao phát ra đương nhiên chả phải thứ tốt lành.

Văn kiện kỹ lưỡng phơi bày hồng bao gửi đi và hồng bao Lôi Nhã Đình cướp đến tay.

Thanh Huyền chân nhân ở ghế bên cạnh lầm bầm.

"Ôi, tương lai còn xem hồng bao văn thế nào. . ."

Bùi Diệp: ". . ."

→_→

Năng lực bậc này, tổ sư gia nhà ngài biết chăng?

"Chân nhân không cảm thấy hơi kỳ quái?"

"Kì quái?"

"Nhóm lệ quỷ kia xông khỏi mười tám tầng địa ngục nghèo hai bàn tay trắng, mấy vật này từ đâu ra?"

Tiền dương gian có thể thông qua thủ đoạn phi pháp kiếm được, nhưng những đồ vật tác dụng kỳ quái này không dễ kiếm.

Nói mình là thần tiên thì là thần tiên thật?

Đương nhiên đồ phát ra phải cường đại, Lôi Nhã Đình mới tin tưởng.

"Nói có lý. . . Nói vậy chẳng lẽ còn cá lọt lưới?"

"Yên tâm, thứ kia hẳn bị tôi đánh tan rồi."

"Bóng đen" chính là người xuất ra đám "Đồ tốt".

Không chỉ lừa gạt Lôi Nhã Đình, cũng lừa nốt con trai Ách Ba.

Vấn đề Lôi Nhã Đình không phức tạp, cô bị lệ quỷ lừa bịp, thành công cụ ngoài sáng giúp chúng vơ vét của cải, trong lúc vô tình trợ Trụ vi ngược.

Tuy tình tiết rất nặng nhưng xét thấy cô cũng là người bị hại, Phong Đô chắc sẽ phán nhẹ.

_(:з)∠)_

Đương nhiên cũng không nhẹ bao nhiêu.

Khách hàng dùng "Giai nhân tuyệt sắc tiếu" không chết, nhưng khí vận giảm dẫn đến bệnh nhẹ, gặp nhiều rủi ro.

Số lượng quần chúng đông đảo cơ hồ cũng đủ cô gánh một bình.

Mà Lôi Nhã Đình có được bàn tay vàng đoàn hồng bao hơi quá trớn, làm việc phách lối tùy hứng, thiếu nhiều nghiệt nợ.

Điển hình là bạn cùng phòng phòng ngủ 4021.

Nếu không nhờ Bùi Diệp, bọn họ đã táng thân tại thư viện Dụ An, Lôi Nhã Đình ít nhất phải gánh sáu nhân mạng.

Thanh Huyền chân nhân liếc nhìn xử phạt cuối văn kiện đối với Lôi Nhã Đình, chậc chậc một tiếng.

Đúng là nhẹ một chút.

Như 10.000 với 9999 khác biệt ấy.

Lôi Nhã Đình may mắn, con trai Ách Ba lại không có "Vận may" như thế.

"Lý Thừa Tông, ngươi có nhận tội?"

Con trai Ách Ba gọi Lý Thừa Tông.

"Ta nhận tội gì?"

Lý Thừa Tông không có quỷ khí che lấp, lộ ra một gương mặt đầy quỷ xăm.

Loại quỷ xăm này đặc biệt dành cho lệ quỷ mười tám tầng địa ngục, tương tự hình xăm dương gian nhưng dù đầu thai chuyển thế cũng khó tiêu trừ.

Trừ phi chuyển thế làm việc đại thiện, góp nhặt vô số công đức.

Hắn đứng tại "Bị cáo" lạnh lùng nhìn thẳng Phong Đô Đại Đế.

"Ta vô tội, ngươi không có tư cách cao cao tại thượng, tùy ý định tội ta!"

Phong Đô Đại Đế hỏi, "Ngươi nói ngươi vô tội?"

"Có tội chính là thế đạo này, là các ngươi!"

Lý Thừa Tông biểu lộ dữ tợn điên cuồng, quỷ xăm trên mặt theo quỷ khí hắn lưu động mở rộng vết rách, nhìn dị thường quỷ quyệt.

"Kẻ trộm gà chó đáng chém, kẻ trộm quốc gia thì làm vương hầu, giết một người là tội, giết mười ngàn người là hùng, cho dù ta có lỗi cũng chỉ sai tại thất bại, thành tù nhân của các ngươi. . ."

Vẻ mặt Phong Đô Đại Đế hờ hững, "Ngươi còn rất tự tin với năng lực bản thân."

Dã tâm lớn đến mức có thể nuốt trăng ăn trời, nhưng đáng tiếc năng lực hắn không đỡ nổi phần dã tâm ấy.

Còn có mặt mũi sánh với chư hầu kiêu hùng, tự dát vàng lên mặt.

"Ngươi có nhận tội hay không?"

Phong Đô không giảng thành thật sẽ khoan hồng, chống đối sẽ nghiêm trị.

Thành thật sẽ không khoan hồng, nhưng kháng cự nhất định phải nghiêm trị, đặc biệt nghiêm!

Lý Thừa Tông quẳng văn kiện giẫm dưới chân.

"Không nhận!"

"Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

Lý Thừa Tông cười lạnh.

"Phong Đô chưa hề có hồn phi phách tán, tội danh nặng hơn cũng chỉ bị tù mười tám tầng địa ngục nhiều hơn mấy vạn năm."

Trước kia hắn đã bị Phong Đô xử phạt mười tám tầng địa ngục hơn ba vạn năm.

Suất lĩnh lệ quỷ mười tám tầng địa ngục xông khỏi Quỷ Môn quan, đại náo nhiều chuyện ở dương gian số người tử vong chưa nhiều bằng số người chiến tranh năm đó hắn chơi chết.

Tội càng thêm tội, cùng lắm là lại bị tù thêm một hai vạn năm.

Lấy "Vạn" làm đơn vị, nợ nhiều không lo, hắn còn sợ?

"Xem ra ngươi còn hiểu rất rõ quy củ Phong Đô."

Lý Thừa Tông không sợ chút nào.

Phong Đô Đại Đế nói, "Nhưng ngươi đã quên, quy củ Phong Đô là ai định."

Lý Thừa Tông lúc này mới lộ ra kinh hoảng trong nháy mắt.

Phong Đô Đại Đế muốn vì hắn sửa đổi quy củ?

"Ngươi muốn đổi quy củ?"

"Không phải y, là ta!"

Một thân ảnh vầng sáng vàng xuất hiện tại "Nguyên cáo" .

Lý Thừa Tông vô thức nhìn lại, suýt nữa đứng không vững gót chân.

"Là ngươi!"

Khuôn mặt thiếu niên mặc hoàng y vẫn còn lệ khí lưu lại, toàn thân tràn ngập bốn chữ "Người sống chớ lại".

"Là ta."

"Ngươi vậy mà chưa. . ."

"Chưa cái gì? Chưa bị thiên phạt bổ hồn phi phách tán?" Giọng thiếu niên mỉa mai, "Ngươi cấu kết với kẻ xấu tính toán trẫm, gan rất lớn!"

Lý Thừa Tông mím môi không nói, nhưng hai con ngươi lóe ra cừu hận kinh người.

Bùi Diệp dự thính mệt mỏi xốc lại tinh thần, chỉ sợ lỡ điều hay.

Vị thiếu niên kia trải qua rất long đong.

Đời thứ nhất là Tử Vi thiên định, mệnh định vì nhân gian khai sáng vương triều thịnh thế, kết quả đụng phải bạo quân tay cầm "Xương cánh tay", nghịch thiên cải mệnh.

Vị bạo quân kia dựa vào mấy vạn âm binh giành được phần thắng giết hại Tử Vi thiên định, còn đồ sát sạch tộc nhân cùng vợ con hắn.

Tử Vi thiên định may mắn trốn thoát dưỡng hồn mấy trăm năm, chuyển thế lần hai.

Một thế ấy là Yêu tộc, hắn thành một gốc hoa cúc vàng nhìn như bình thường, nhưng sinh trưởng mấy chục năm chưa từng nở rộ, thế nhân kinh nhiên.

Cuối cùng bị thiếu gia ăn chơi Lý Thừa Tông mua.

Hắn không tin trên đời có hoa cổ quái như vậy, quyết phải nhìn hoa cúc nở một lần.

Nở hoa là chuyện không thể.

Hoa là khí quan sinh sản, con yêu tộc nào không biết liêm sỉ mở lung tung?

Thiếu niên đơn thuần kiên định cự tuyệt.

Nhưng lúc ấy thực lực thiếu niên còn yếu, chưa thể biến hóa, càng không thể rút cây chạy, nên đành ngồi xổm trong chậu hoa tu luyện giết thời gian.

Nhoáng cái mười mấy năm qua đi, Lý Thừa Tông vì lợi ích không tiếc bán nước, kiếm lợi lớn từ chiến tranh.

Mà nước địch từ cổ tịch biết một bí mật lớn có liên hệ đến Hoa Quốc.

Dưới quốc thổ Hoa Quốc có long mạch.

Long mạch không ngưng, khí vận không dứt.

Muốn chiếm Hoa Quốc, tất yếu phải chặn Long mạch!

Lý Thừa Tông dâng kế độc cho bọn họ.

Đầu kế độc kia không chỉ vì trợ giúp nước địch đạt lợi càng nhiều, đồng thời cũng vì chính Lý Thừa Tông hắn.

Không biết từ đâu hắn biết sau khi mình chết sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục, vì thoát khỏi vận mệnh ấy nghĩ ra biện pháp thay mận đổi đào.

Đem tội ác trên thân chuyển dời lên đầu kẻ khác, để đối phương thay mình xuống mười tám tầng địa ngục!

Đúng lúc địch quốc lại muốn cắt đứt Long mạch.

Cả hai ăn nhịp với nhau.

Yêu tộc khan hiếm khó tìm, thiếu niên là yêu tinh duy nhất Lý Thừa Tông có thể tìm được.

Yêu tinh kia sắp biến hóa, quả thực là trời cao đang giúp hắn!

Ai ngờ tà trận ngay mấu chốt sắp thành hình, thiên phạt hạ xuống, hoa cúc yêu hồn phi phách tán, Yêu tộc gánh tội.

Đời thứ ba là hiện tại.

Rõ ràng là tân "Quỷ Đế" trời cao khâm định, kết quả bị tính kế sớm xuất thế, thân quỷ tử mang đầy oán hận sinh linh.

Nếu không phải hắn từng là Tử Vi thiên định mang đại khí vận, lúc này đã tính phế.

Thiếu niên lộ ra nụ cười ác ý với Lý Thừa Tông.

"Trẫm sẽ nhập chủ Phong Đô, lại cùng yêu tộc có nguồn gốc khó giải, Lý Thừa Tông —— tự cầu phúc đi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio