Editor: Đào Tử
______________________
Nếu không phải tin tưởng Chu Thuần An thì dù thế nào Sài Tư Điềm cũng không tin.
Tuổi còn trẻ mà có thực lực bậc này, trong nháy mắt đã có thể bắt Lam Dĩnh lại, đừng nói thiên sư đời trước, đời trước của thiên sư đời trước cũng không làm được.
Sài Tư Điềm tình nguyện tin điếu thuốc của Bùi Diệp cầm là pháp khí khắc chế ma vật còn hơn!
Nghĩ trong lòng là vậy nhưng cô không đem mấy câu nhảm nhí đó nói ra khỏi miệng, ngược lại thay Chu Thuần An sửa lại đơn xin, đem một phần tiền thưởng đổi lại thành tiền và điện thoại.
Dù sao cũng phải tạo quan hệ với nhau.
Có qua có lại mới có thể để cho mối quan hệ càng thêm mật thiết, tạo mối quan hệ, cái mạng nhỏ của Chu Thuần An sẽ có thêm một người bảo hộ.
Trước khi đi, Chu Thuần An hỏi Sài Tư Điềm.
"Lam Dĩnh đã giao cho âm sai của Phong Đô, nhưng những vụ án khác có liên quan sẽ xử lí như thế nào?"
"Đương nhiên là nên xử lí thế nào thì xử lí thế đó, vụ án này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, tuyệt không nương tay xử nhẹ."
Tiệm uốn tóc đó không chỉ mua dâm bán dâm mà còn là nơi trung gian của các công ty buôn người.
Thẩm tra Lam Dĩnh, cô ta thẳng thắn thú nhận, nhanh chóng nói ra chín người bị lừa bán mà mình đã ăn.
Bốn phụ nữ, ba đứa bé trai, hai đứa bé gái.
Lúc ăn người bị hại, Lam Dĩnh đã đem hồn phách của họ tiêu hóa sạch sẽ, không lưu lại một chút dấu vết nào, khó trách lúc ông chủ tiệm uốn tóc xảy ra tai nạn cục điều tra lại không điều tra ra vết tích nào của người bị hại. Các ban ngành có liên quan dự định theo đường dây này tóm gọn công ty buôn người, mấy tên phú nhị đại hại chết Lam Dĩnh cũng bị bắt theo luật khởi tố, chỉ là vụ án này liên quan đến quỷ hồn của âm phủ, tình tiết chân thực của vụ án không thể phơi bày trước mặt của công chúng nên phải âm thầm tiến hành. Cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua cho mấy tên phú nhị đại kia!
Nghe được mấy điều này, Chu Thuần An yên tâm.
"Bình thường cậu không quan tâm mấy thứ này mà."
Chu Thuần An nói, "Vị Bùi Diệp tiền bối kia dường như rất để tâm."
Thiên sư liên minh có hợp tác với quốc gia, hàng năm đều sẽ cho cục quản lí điều tra và trị an một khoản tiền khủng, chuyên dùng để khen thưởng cho những thiên sư lập công lớn.
Cho nên khi báo cáo của Sài Tư Điềm vừa trình lên lập tức được phê duyệt, hiệu suất có thể nói là rất cao.
"Bùi Diệp tiền bối, tiền thưởng đã có rồi, chúng ta gặp nhau ở chỗ nào?"
Hắn gửi tin nhắn cho Bùi Diệp, lái chiếc xe máy của mình rời khỏi cục điều tra thành phố T.
Khi nhận được tin nhắn, Bùi Diệp đã nghèo tới mức cạp đất mà ăn.
Đọc tin nhắn xong, độ thiện cảm của cô dành cho Chu Thuần An tăng lên mấy phần.
"Sa huyện gần trường học."
Chu Thuần An: "? ? ?"
Đầu năm nay cao nhân cũng không thể thoát khỏi mị lực của những món ăn ở Sa huyện?
Rất nhanh hắn lập tức rõ ý nghĩ của mình ngây thơ biết bao.
Dù ăn ở Sa huyện vị tiền bối này cũng có thể đem tiền của hắn ăn cho sạt nghiệp.
"Tiền bối. . . mạo muội cho tôi hỏi một câu thôi, tổ tiên của ngài có quan hệ với Thao Thiết à?"
Thao Thiết là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời hồng hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, bản tính hung hãn, tham ăn.
Chỉ một người đã giúp một tiệm trong Sa huyện tăng hơn một ngàn phần trăm doanh thu.
Là người có sức ăn lớn nhất mà Chu Thuần An từng thấy, giống như quỷ đói ăn không đủ no.
Sa huyện đấy, gần một ngàn đấy, có một bữa thôi, đừng đùa hắn nữa!
Bùi Diệp vân vê cây tăm xỉa răng, tùy ý nói, "Không quan hệ."
Lượng cơm cô ăn rất nhiều?
Không nhiều đâu, lúc thân thể cô chưa mắc bệnh, nhu cầu về năng lượng rất cao đòi hỏi phải ăn hơn cái này nhiều lắm.
Cỗ thân thể này không phải của cô nên không theo kịp các số liệu lúc trước, nếu là cô của trước kia, Chu Thuần An chắc chắn sẽ phá sản.
"Cậu nói đã có tiền thưởng rồi à? Nhiều ít?"
Chu Thuần An lấy ra một tờ chi phiếu.
"Hai trăm năm mươi ngàn? Tiền thưởng thật nhiều, cảm ơn nha, đúng lúc giải quyết tình hình khẩn cấp. Đúng rồi, có nộp thuế chưa?"
Chu Thuần An yên lặng ngước nhìn đống chén đũa chồng chất trên bàn.
Không phải là giải quyết tình hình khẩn cấp lắm.
Dựa theo lượng cơm mà tiền bối ăn, ăn một bữa ở Sa huyện gần một ngàn, hai trăm năm mươi ngàn cũng chỉ đủ cho cô ăn hơn ba tháng thôi.
Thật đáng sợ mà!
"Yên tâm đi, miễn thuế."
Bùi Diệp không để Chu Thuần An tính tiền.
Tuy bảo là Chu Thuần An mời khách, nhưng ăn một bữa ngốn mất gần một ngàn tiền sinh hoạt của sinh viên như hắn hình như hơi vô sỉ.
Bùi Diệp hỏi thăm chi tiết vụ án của Lam Dĩnh, Chu Thuần An thẳng thắn đem chuyện nào có thể nói nói hết ra, những chi tiết không thể nói thì giấu đi.
Hắn không nói, Bùi Diệp cũng nghe được từ bên quỷ thiếu niên, ngược lại không hỏi nữa.
Trước khi tách ra, Chu Thuần An đột nhiên đưa ra một yêu cầu vượt quá giới hạn.
"Bùi Diệp tiền bối, tôi nghe đồng nghiệp trong bộ nói gần đây thiên hạ sẽ không thái bình như xưa. Nếu vãn bối có gặp vấn đề nan giải không biết ngài có thể giúp một tay hay không?"
Bùi Diệp nói, "Đương nhiên có thể, có tiền thưởng là được."
Bây giờ cô chỉ có đơn độc một người, có câu một người ăn no cả nhà không lo đói nhưng cô ăn rất nhiều, nuôi sống bản thân cũng rất khó khăn.
_Một người ăn no cả nhà không đói : ám chỉ việc một người trụ cột trong gia đình được ăn no có đủ năng lượng làm việc kiếm tiền thì cả nhà anh ta không lo đói.
Nếu có con đường kiếm tiền dễ dàng, sao lại cự tuyệt?
"Đúng rồi, tôi nhớ Lam Dĩnh gọi cậu là đạo sĩ đúng không?"
Chu Thuần An gật đầu.
"Vậy cậu có thể giúp tôi đốt cặp mắt kính cho một người bạn được không?"
Cái này chỉ là chuyện nhỏ, Chu Thuần An sảng khoái đồng ý.
"Tiền bối cứ yên tâm, đồ nghề đều ở bên người của tôi."
"Đinh đinh đang đinh đinh đang, đang đinh vang lên đinh đang ~~~ "
Một chuỗi tiếng chuông vang lên, Chu Thuần An móc điện thoại ra lập tức nghe máy.
Tiếng chuông này là nhạc chuông mà hắn cài riêng cho sư phụ của hắn Thanh Huyền chân nhân, khá phù hợp với tính trẻ con của đối phương.
"Sư phụ, sao vậy?"
"Thuần An, bây giờ con đang ở đâu?"
Chu Thuần An vừa lái chiếc xe máy chạy vào bãi đỗ xe, vừa kẹp vào lỗ tai nghe máy.
" Bãi đỗ xe ở trường học."
Thanh Huyền chân nhân nói, "Sư tỷ của con đã gửi tư liệu của vị Bùi Diệp kia cho ta. . ."
"Sư phụ tính ra cái gì rồi ư?"
Giọng Thanh Huyền chân nhân nặng nề nói, "Cho dù xem bát quái hay nhìn tướng mạo đều là người đã chết."
Người đã chết?
Chu Thuần An kinh ngạc tay nhất thời động, đạp phanh lại, chiếc xe máy điện cọt kẹt một tiếng rồi dừng lại.
"Chết rồi?"
Thanh Huyền chân nhân nói, "Thời gian tử vong chưa quá hai ngày, thầy còn đặc biệt hỏi thăm âm sai."
Tiểu Hồng chỉ là cô nhi nhặt được từ khe suối, không cần tốn nhiều sức lực đã tra ra thân phận của cô ta.
Dù nhìn ở góc độ nào cô ta cũng không thể có năng lực chế phục Lam Dĩnh, chứ đừng nói đến một thân tràn đầy sát khí kia.
"Sư phụ có tra ra nguyên nhân cái chết không?"
Thanh Huyền chân nhân nói, "Đã tra được, ta nhắn Wechat qua cho con."
Chu Thuần An chuyển qua giao diện của Wechat, đem tin tức kia nhìn sơ qua một lần.
Chuyện Tiểu Hồng nhập viện đã được ghi lại, không cần tốn sức cũng điều tra ra.
Video cô ta nhảy từ lầu hai xuống là từ camera giám sát gần hội sở ghi lại, trong đó còn bao gồm hình ảnh Đỗ thiếu sai người ném Tiểu Hồng vào góc khuất của camera. Lúc Tiểu Hồng xuất hiện lại là lúc một người hảo tâm lái xe đưa cô ta đến bệnh viện, trả tiền nhập viện. Trong khoảng thời gian này Tiểu Hồng vẫn còn sống.
"Những chuyện này cũng đã được hồn phách của chính Tiểu Hồng xác nhận, cô ta chết vì bị xuất huyết não."
Hồn phách bị âm sai bắt đi, thi thể còn chưa lạnh đã bị người khác chiếm mất.
"Vậy Tiểu Hồng bây giờ là do Bùi Diệp mượn xác hoàn hồn. . . thế Bùi Diệp là ai?"
Thanh Huyền chân nhân nói, "Ban đầu thầy hoài nghi cô ta là lão quỷ dưới mười tám tầng địa ngục chạy thoát năm đó, nhưng nhìn danh sách những con còn lẩn trốn bên ngoài kia thì loại trừ khả năng này."
Tuy hung sát chi khí trên người người ta rất nặng nhưng là chính khí lẫm liệt.
Theo suy đoán của Thanh Huyền chân nhân, trước khi Bùi Diệp mượn xác hoàn hồn nhập vào Tiểu Hồng thì chắc đã từng nhập ngũ, xem ra địa vị trong quân đội không thấp, là loại trên tay tràn đầy chiến công hiển hách.