" Sao hôm nay cậu lại gọi tôi như thế?"
Tôi ngước mắt nhìn Ngọc Ẩn đang ngồi vắt tréo chân rất thong thả ở ghế dài, có chút kinh ngạc mà hỏi. Cậu ta nghe xong chỉ khẽ cười một tiếng rồi toang đứng dậy, hướng mũi giày về phía tôi.
Đôi giày bata màu đen kia khi bước trên nền gạch không tạo ra bất kỳ âm thanh nào khác. Gian phòng vẫn tĩnh lặng như thế cho đến khi Ngọc Ẩn luồng tay ra phía sau lưng tôi, chậm rãi khóa chốt cửa lại.
Hành động của cậu ta làm cho tôi nhất thời nhíu mày, bước chân cũng tự động lùi về sau một chút. Nhưng đối nghịch với vẻ mặt vừa khó hiểu vừa kinh ngạc của tôi, Ngọc Ẩn chỉ cười nhẹ rồi mân mê vài sợi tóc đỏ hung đang xõa trước ngực.
Mi mắt hạ xuống, nhìn ngắm kỹ từng sợi tóc duỗi thẳng theo nếp đó. Hồi lâu, Ngọc Ẩn nhìn qua tôi, điềm đạm đáp:
" À, tôi chỉ gọi thử xem...tâm tình của cậu có bị dao động không thôi."
Nâng tầm mắt nhìn người kia, tôi không biết trong lòng mình đang có cảm xúc gì nữa. Nó khá là mơ hồ, nhưng tôi dường như ngửi thấy được mùi vị châm biếm trong lời nói của Ngọc Ẩn.
Hoặc đúng hơn là mỗi khi tôi cùng cậu ta ở riêng một chỗ thì y như rằng cậu ta sẽ khiêu khích thái độ của tôi về Bách Tình.
Hành động này có phải hơi khó hiểu rồi không? Vì sao Ngọc Ẩn cứ phải nặng nề về việc này chứ nhỉ?
Tôi nhẹ đảo mắt sang chỗ khác, bật cười mỉa mai:
" Cậu có thể thôi khiêu khích tôi về những thứ liên quan đến Bách Tình có được không? Là cậu muốn nghe chính miệng tôi bảo tôi thích Bách Tình đúng chứ?"
" A?" Ngọc Ẩn khẽ nhướn cao lông mày, khóe môi thoáng cười đầy vẻ bất ngờ, " Tôi có nói như vậy sao? Sao tôi phải là người muốn nghe câu đó chứ. Bách Tình có vẻ muốn nghe hơn tôi nhiều đấy."
" Vậy là cậu muốn nghe lời khác từ Bách Tình thì đúng hơn nhỉ?"
Tôi nói xong, Ngọc Ẩn liền xoa cằm, bật cười thành tiếng. Tách ra một bên, cậu ta khẽ lắc đầu rồi hất cằm về phía ghế dài.
" Thôi đùa cậu đủ rồi, qua kia ngồi nói chuyện một chút đi."
Tôi nhìn phía sau lưng Ngọc Ẩn, chân mày vẫn chưa dãn ra một cách thoải mái. Song, tôi vẫn đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu ta. Liếc nhìn cốc nước mát lạnh, tôi không ngần ngại cầm lấy uống một ngụm lớn.
Khi nãy trình diễn múa mở màn hơn mười lăm phút trên ống tuýp, tôi đã gần kiệt sức đến nơi rồi. Uống xong, tôi nhìn qua phía Ngọc Ẩn, tuôn ra một câu.
" Không ngờ cậu lại là cháu trai của chú Thanh. Hôm trước tôi từng thấy cậu rồi nhưng khi đó chỉ nhìn phía sau lưng, chỗ đó cũng thiếu ánh sáng nên không nhìn rõ được."
Ngọc Ẩn dựa lưng ra sau ghế, hai tay thoải mái choàng qua hai bên, gật gù:
" Ừ, tôi cũng nghe chú Thanh bảo có một nhân viên mới đến. Khi đó chú ấy không cao hứng lắm, chỉ bảo nhân viên mới khá đáng yêu vì còn trẻ tuổi. Sau đó..."
Cậu ta dừng lại, nghiêng mặt nhìn tôi bằng ánh mắt giống như vừa tóm được một con mồi ngon, khóe môi lần nữa nhếch lên đầy ẩn ý:
" Sau đó chú ấy khá là hưng phấn khi bảo vừa phát hiện ra được viên ngọc quý. Nghe chú diễn tả lại cảnh múa mở màn mất nhiều máu của người ta kia, tôi đã khá là tò mò. Linh cảm tôi mạnh lắm nên hôm nay mới nán lại xem thử."
" Chứ cậu không qua đây thường à?"
Ngọc Ẩn lắc đầu, vươn người nâng lấy một cốc rượu vang. Nhìn các ngón tay cùng cổ tay kết hợp lại vô tình tạo nên một động tác nâng ly rượu vừa thuần thục vừa quyến rũ, tôi nhất thời nuốt khan một ngụm. Ánh mắt cũng không rời khỏi bàn tay giữ ly rượu của cậu ta.
Nếu nói về chuyện tôi không biết gì về Nguyện thì so với anh ấy, Ngọc Ẩn còn kín đáo hơn gấp trăm lần.
Xem như hôm nay tôi đã biết thêm một chuyện về cậu ta ngoài thân phận là bạn thân của Bách Tình.
" Tôi tuy sống cùng chú Thanh nhưng mà chú ấy ít khi về nhà lắm. Hiện tại chính là đóng cọc ở đây luôn. Chỉ có tôi ở trong căn nhà rộng như cái dinh kia."
"... Các cậu đúng là sung sướng." Tôi không nhịn được khi mỗi lần nghe đến ngôi biệt thự như trong truyện của mấy người đó.
Tính xem, ngoài anh đại thiếu gia tiền tỷ Vu Tư thì những người còn lại hầu như đều ở nhà cao cửa rộng cả.
Hmm...
" Sướng à? Thật ra tôi thấy rất cô đơn. Vì thế mà thường xuyên ngủ ké bên nhà Bách Tình."
" Thật chứ?" Tôi bỗng bật cười, liếc người nọ một cái, " Không phải vì cậu thích ngủ cùng Bách Tình à?"
Ngọc Ẩn giống như giật mình mà chớp mắt một cái rồi nhìn sang tôi, ly rượu kề ngay môi mà không uống thêm ngụm nào. Sau đó, cậu ta mỉm cười lạnh nhạt, không phủ nhận câu nói của tôi mà chỉ hỏi ngược lại:
" Cậu không thấy khó chịu khi hỏi như vậy à? Nếu tôi bảo đúng thì sao?"
" Sao là sao? Sao tôi phải khó chịu?"
Ngọc Ẩn khẽ híp mắt lại, suy tư, " Xem ra thằng kia sắp sửa thất tình rồi. Nói vậy là cậu không thích nó sao? Hmm, chẳng hiểu sao tôi cứ thấy cậu cực kỳ thích nó mà không dám nói ấy."
Tôi nhẹ đảo mắt quanh phòng rồi thở dài một hơi.
" Có thể thôi bàn về người kia không? Thay vào đó, cậu tâm sự một chút về gia đình cậu đi. Tôi thấy thế còn hợp lý hơn."
" Vậy à?" Ngọc Ẩn gật gù cái đầu trông nhức mắt chết được, " Cũng được. Để xem nên bắt đầu từ đâu đây. Có lẽ là...từ năm tôi bốn tuổi..."
Tôi lúc này chăm chú nhìn về phía cậu ấy, " Cậu làm sao?"
" Ba mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn. Chỉ có tôi là sống sót."
Khi nghe xong lời trần thuật nhẹ tênh ấy, tôi đã lặng người không biết trong bao lâu nữa. Còn Ngọc Ẩn, cậu ấy chỉ khẽ nhíu mày một cái rồi bình thản nói tiếp, hoàn toàn giấu kín đi cái vẻ đau khổ của mình.
Tôi nghĩ không ai lại không đau lòng khi nhắc về quá khứ thê lương của mình cả. Chí ít là họ che giấu quá giỏi thôi.
" Năm đó tai nạn xảy ra, ba tôi đã chết ngay tại đó vì cú va chạm mạnh quá. Mẹ tôi ngồi bên cạnh cũng bị thương khá nặng, chỉ có tôi là không bị gì đáng nói. Lúc chiếc xe lật xuống lề đường, tôi cứ tưởng... mình tiêu rồi nhưng mà người dân bên đường đã kéo tôi ra rất nhanh. Chiếc xe cũng không phát nổ, nhưng ba mẹ tôi...không cứu kịp."
Tôi vừa im lặng nghe vừa mân mê cốc nước lạnh trong tay. Nước đá bắt đầu chảy ra, rơi xuống lớp váy màu trắng tạo thành những hình tròn nhỏ nhỏ.
" Sau đó chú Thanh bảo lãnh tôi qua Đức sống cùng vợ chồng chú. Để xem, sống cùng họ tới năm mười hai tuổi thì chú Thanh đưa tôi về nước, hai bọn họ ly hôn."
" Hmm...như vậy cậu về nước trước Bách Tình sao?"
Tôi hỏi trong vô thức thôi nhưng không ngờ lại khiến Ngọc Ẩn bật cười thành tiếng. Cậu ta ngửa cổ uống nốt ly rượu vang rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy gian hiểm:
" Này, lần này chính cậu nhắc đến nó nhé."
Tôi đơ cả mặt nhìn tên kia, hồi lâu mới thở mạnh một tiếng:
" Chỉ là thắc mắc thôi, cũng không được sao?"
" À... được, được chứ, ha.. Thằng kia à, nó về nước vì lý do gì đấy không rõ lắm. Mà cậu biết trước kia nó thích anh Nguyện lắm không? Nó bị cuồng anh ấy lắm. Tôi nghĩ nó về nước cũng một phần là vì anh Nguyện."
"..."
Chuyện này tôi từng nghe qua rồi. À, là chính Bách Tình từng bộc bạch tâm sự cho tôi nghe mà. Cậu ta bảo hồi nhỏ cực kỳ thích anh Nguyện, vì cái gì anh ấy cũng biết làm hết. Sau đó lớn lên, cậu ta muốn mình sẽ giỏi được như anh ấy nên mới tiếp tục ngưỡng mộ, rồi khi thấy tôi thân thiết à không, khi thấy anh Nguyện quan tâm tôi quá mức mà cậu ta ghen tị.
Haha, thật sự khi nghe như vậy, tôi không thể ngăn mình nghĩ lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường được tí nào.
Xoa xoa mũi, tôi nhìn Ngọc Ẩn mà nói:
" Bách Tình ở bên Đức từ nhỏ đúng không? Vậy cậu ta về nước chơi chắc nhiều lần nhỉ?"
" Ừm, nó về vài lần, sau đó quyết định về đây luôn. Sau khi tôi đi một năm thì nó về luôn."
" Ra thế..."
Sau cùng, thật sự thì tôi không nghĩ cuộc đời của Ngọc Ẩn lại có một trang đau buồn như thế. Cứ nghĩ đến năm đó cậu ấy chứng kiến cả ba mẹ đều ra đi cùng một lúc, không biết đã một mình chống chọi như thế nào nữa.
Cảm giác đó...thật kinh khủng.
" Còn cậu? Sao lại lạc vào đây? Chỗ này không phải nơi tốt lành gì cho người dễ bị mồi chài như cậu đâu."
Dòng suy tư tạm thời bị chặn lại bởi câu hỏi của Ngọc Ẩn. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái rồi kể qua loa.
" Gia đình tôi có việc nên tôi đi làm thay cho chị mình."
" Làm thay à? Chị cậu bị gì?"
"... Sức khỏe không tốt. Với lại làm ở đây tôi thấy rất thoải mái, được trình diễn trên sân khấu là một ước mơ của tôi mà. Hmm, tiền nhiều nữa."
Ngọc Ẩn khẽ cười, " Nói chuyện cùng cậu, chỉ có hai thứ. Một là Bách Tình, hai là tiền. Cũng thú vị thật."
" Là cậu cứ nhắc đến người kia đấy chứ!" Tôi hơi cáu, " Mà, tôi có chuyện này cần cậu giúp."
" Chuyện gì?"
Giữ lấy biểu tình nghiêm túc, tôi bảo, " Cậu giúp tôi giữ bí mật chuyện này đi."
" Giống như hôm trước, chuyện gánh hát gì đấy hử?"
Tôi tròn mắt nhìn người nọ, " Sao cậu biết chuyện đó?"
Ngọc Ẩn nhún vai, " Thì vô tình nghe chị Như nói chuyện với Tình thôi. Này, cậu không muốn chia sẻ cùng bạn bè à? Cậu giấu cả chị Như, người bạn thân của mình sao?"
" Tôi chỉ không muốn bạn bè lo lắng thôi. Với lại, không phải chuyện gì cũng đem ra kể lung tung được. Nói chung cậu cứ giữ bí mật giúp tôi đi, nhất là tên đào hoa kia ấy."
Ngọc Ẩn nhíu mày, " Đúng nhỉ... Nó mà biết thì không để cậu làm ở đây nữa đâu. Như vậy sẽ mất một lượng khách rất đông."
" Sao cơ?" Tôi có chút mơ hồ.
Ngọc Ẩn lại nhìn tôi, chậm rãi giải thích, " Từ khi cậu trở thành người múa mở màn cho hộp đêm thì số lượng khách đến đông hơn hẳn bình thường. Chú Thanh nói sẽ cưng chiều cậu như gà nhà, có khi còn đầu tư các khoản khác cho tài năng của cậu. Hmm nói tóm lại, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật, vì cậu kéo khách cho chú tôi mà. Tôi sòng phẳng lắm."
"..."
Lúc chúng tôi rời khỏi phòng thì vô tình bắt gặp chị quản lý có hành tung thật đáng nghi ngờ. Không lẽ chị ấy đứng ngoài này nghe trộm nãy giờ? Nhưng mà...kia là phòng cách âm, không phải sao?
Có hét cỡ nào chị ấy cũng không nghe được, huống gì chúng tôi chỉ toàn trò chuyện một cách thầm lặng thế kia.
Khi ra ngoài phía sân khấu, âm nhạc càng lúc càng lớn khiến cho chân mày tôi chau lại. Đúng lúc tôi quay qua định chào tạm biệt Ngọc Ẩn thì nhìn thấy cậu ta bịt một bên tai của mình, vẻ mặt khó chịu đau đớn.
" Này, cậu có sao không?" Tôi đỡ lấy người kia, hoang mang hỏi.
Ngọc Ẩn vẫn bịt một bên tai, đầu lắc mạnh, " Không sao."
"... Cậu đau lắm không phải sao? Hay tôi gọi người đưa cậu đến bệnh viện?"
Ngọc Ẩn nhăn mày, cố gắng đứng thẳng dậy, " Tôi tự đi được rồi. Cậu đi làm việc tiếp đi."
Nói rồi người kia nhanh chóng len qua đám đông đang lắc lư với giai điệu mà rời khỏi hộp đêm.
Tôi đứng một chỗ cứ đưa mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi thắc mắc vẩn vơ. Bị đau thế kia...có khi nào là di chứng từ tai nạn hồi nhỏ không nhỉ?
Hoặc là... tôi có trí tưởng tượng hơi vượt xa con người bình thường một chút. Nhưng nếu là vậy thì sao chứ? Nhờ trí tưởng tượng đó mà tôi đang giúp đỡ một số phận đáng thương ở WISHES đây.
Số phận đó mang tên Phương Thảo, một người chị đáng yêu và tôi cực kỳ quý mến.
Chẳng qua vài hôm trước chị ấy đang rất hỗn loạn chỉ vì một kịch bản gì đó ở trường cần chị hoàn thành trong ba ngày. Lúc đó nhìn thấy chị cứ rầu rĩ ôm đầu than vãn ở trong phòng thay đồ nên tôi mới lại hỏi thăm.
" Chị bị sao thế?"
Chị Thảo đang gục đầu trên bàn thì ngẩng lên, bĩu môi:
" Chị đang soạn kịch bản cho nhóm đóng kịch. Nhưng não chị nó không ra ý tưởng gì hay ho cả em ạ..."
Đúng lúc này chị Ly ở đâu đi ra với cái khăn lông trên người. Tôi đoán là chị Ly vừa mới tắm xong.
" Ai bảo mày nhận làm gì? Đã dốt Văn còn ham hố."
Chị Thảo quay sang trừng một cái, " Nhưng bù lại điểm nhiều lắm con."
" Giờ mày nhận mà không hoàn thành thì tụi nó đánh mày ."
" Kệ mẹ tao đê. Huhu..."
Trong lúc hai chị cứ đấu khẩu với nhau thì tôi đã liếc nhìn xuống dưới tờ giấy ghi được vài dòng chữ của chị. Trong đó có ghi sơ qua nội dung chị định viết, nhưng nó không...mạch lạc lắm.
" Chị định viết về thể loại gì? Nội dung ít nhất cũng có chứ?"
Chị Thảo ngáp một tiếng rồi gật đầu, " Ừ cũng có nghĩ tới. Mà nhóm chị định làm một bộ kịch thật nhân văn cơ. Tụi nó muốn ủng hộ giới LGBT, những người đồng tính với chuyển giới ấy."
" À..."
Tôi hơi cúi thấp mặt, nhìn chăm chú vào trang giấy.
Chị Ly bước tới ngồi xuống ghế, vuốt vuốt cằm, " Hay mày thử đọc đam mỹ xem, tao thấy nó cũng có ích."
" Bộ nào tao cũng đọc cả rồi. Mà nó máu chó phi thực tế lắm mày ơi. Chủ yếu tình cảm lãng mạn với H không à."
" H?" Tôi nhất thời chen vào một cách ngu ngốc.
Lúc này chị Thảo quay sang tôi, đôi mắt sáng rực lên, " À, cái đó là...umm.."
Chị ấy còn chưa nói được mười từ thì bị chị Ly chặn họng mất tiêu rồi.
" Mày bớt bớt lại, đầu độc thằng nhỏ đi. Ngồi nghĩ kịch bản còn tốt hơn."
Chị Thảo lườm người kia một cái rồi nói phong long, " Cảnh nóng thôi mà, có gì ghê gớm đâu."
Ra H chính là cảnh nóng, tôi sẽ ghi nhận thông tin này. Tuy nó cũng không bổ ích gì nhưng sau này người khác có nói đến thì tôi còn hiểu.
" Chị, hay chị kể về mối tình đầu của hai bạn nam đi? Chị lấy bối cảnh đời trước để kể thì nó sẽ có tính nhân văn hơn. Em nghĩ đời trước rất căng về vấn đề đồng tính, nhưng họ yêu nhau thật lòng rồi bị xã hội xa cách, chế giễu, muốn loại bỏ mà không nản lòng. Hoặc chị có thể cho kết thúc mở, tuy không đến được với nhau nhưng mà luôn hướng về nhau đến già luôn."
"..."
Chị Thảo rơi vào suy tư, suy tư thật lâu, sau đó bất ngờ bay qua ôm cứng lấy tôi.
" Đúng đúng, em nói rất hayy!!! Nhưng mà chị chưa từng viết kịch bản luôn á...Chị nhận vì ham hố điểm thôi hà. Em có từng viết chưa?"
Tôi bị chị ôm một phát chặt đến ná thở, đầu óc còn mơ mơ màng màng. Lắc lắc đầu, tôi nói, " Em chỉ viết...một số thứ linh tinh thôi ạ. Chứ cả một kịch bản hay câu chuyện thì chưa..."
" Nói chung là từng viết rồi đúng không?"
" Vâng."
Chị Thảo mặt mũi tươi rói, lập tức lôi ra một tờ giấy, ghi ghi ghi vừa nhanh vừa ngắn gọn vài dòng.
" Đây, em đọc đi. Nếu đồng ý thì...ký tên."
Tôi nhìn tờ giấy đọc một lúc rồi bật cười. Chị Thảo đáng yêu thật, cũng sòng phẳng nữa.
Trong tờ giấy ghi rằng, nếu tôi đồng ý giúp chị viết hoàn thành kịch bản thì sẽ chị sẽ thay ca cho tôi tận hai ngày.
Cái này cũng được ghê nha...
Tôi vuốt vuốt cằm, " Ừm, em đồng ý~."
Chị Thảo lần nữa bay lại ôm tôi, hôn hôn lên má tôi nữa cơ. Đúng lúc này chị Ly bước qua, vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát túm cổ áo chị Thảo lôi đi, tách chúng tôi ra hai nơi khác biệt.
" Ê, hôn Phi đã lắm á, tao đang tận hưởng mà..."
" Mày thiếu hơi à? Tao này sao không hôn?"
" Hôn lờn òi...."
" Mẹ..."
Tôi quay lại nhìn hai người tiếp tục đấu khẩu mà buồn cười. Thật tình, bạn thân thiết đến mức mặt dày cả đôi luôn cơ.
Hai chị ấy đi khỏi phòng được một lúc thì tôi cũng đứng dậy, cầm theo tờ giấy mà chị Thảo ghi lúc nãy cất vào túi áo. Sau đó định ra ngoài làm việc tiếp thì bất ngờ nhìn thấy anh Nguyện bước vào phòng.
Khoan đã, tôi đang làm ca buổi trưa mà, sao anh ấy lại có mặt ở đây được?
Ngẩn ra vài giây rồi tôi mới thay đổi cơ mặt của mình, mỉm cười định chào hỏi thì Nguyện đã hơi sầm mặt bước lại gần tôi. Cứ tưởng tôi lại vô tình chọc giận gì anh ấy nhưng mà...không phải thế.
Ngước mắt lên nhìn người kia, hai vai tôi bất chợt rụt lại một chút vì ngón tay của Nguyện đang đặt lên một bên má của tôi, vuốt nhẹ một đường.
Sau đó, anh ấy hơi nhíu mày, " Ai lại hôn em đến mức dính cả son lên mặt thế này?"
" Hả?..." Tôi hé miệng kêu một tiếng rồi mới vội vàng nhớ lại khi nãy chị Thảo ghì mặt tôi hôn mấy phát luôn.
Đưa tay lau lau chỗ bị hôn, tôi cười cười ngốc lăng, " À khi nãy chị Thảo hôn em ấy, chắc hôn mạnh quá mới dính như vậy."
Anh Nguyện lần nữa lườm tôi một cái vô cớ rồi bắt lấy cằm tôi, hạ thấp giọng nói:
" Hình như người khác muốn hôn em rất là dễ dàng thì phải."
Bị nói như vậy, tôi khó chịu khó chịu lắm ý.
Nghiêm mặt lại, tôi phản đối, " Đâu có đâu chứ. Với lại, chỉ hôn má thôi mà..."
" Son chứa nhiều chì lắm đấy. Thích được chì dính lên má à?"
Tôi lần này bỗng dưng ngu ngơ lắc lắc đầu, " Đâu có... Mà anh nói vậy cũng không đúng. Người ta cũng thoa son rồi hôn môi đầy đó thôi. Với lại anh nói vậy không lẽ chị Thảo không được hôn bạn trai à?"
" Nó hôn bạn trai cái gì? Chỉ có nuốt thêm son từ người khác thôi."
"..." Hả? À ừ khoan đã, tôi không hiểu kịp lời anh vừa nói.
Hừm... nuốt thêm son từ người khác...
Tôi chun chun mũi, " Ừm...em chưa hiểu lắm ý của anh..."
" Sau này đừng có mà dại đi nuốt son người khác ấy."
Tôi mím môi, " Đương nhiên rồi... Em không hôn con gái!"
Nói đến đây, mặt tôi đỏ lựng. Chắc chắn là đỏ lựng vì tôi cảm giác hai má mình nóng ơi là nóng.
Nói bậy mất rồi.
Tôi ngẩng đầu, kinh hãi lắc nguầy nguậy, " Không, ý của em là...ách.."
Đúng lúc này Nguyện lại kéo tôi ôm vào lòng một cái. Lần ôm này lại khác lần trước nữa rồi. Sao cứ mỗi lần anh ấy ôm tôi đều mang lại một cảm giác khác nhau thế nhỉ?
Tôi cũng không phản kháng gì mấy, chỉ nhỏ giọng hỏi, " Không được để người khác hôn thì cũng không nên cho người khác ôm tùy tiện đúng không?"
" Ừm, không nên."
" Ừm vậy sao anh còn..."
" Tất nhiên là trừ tôi rồi."