Tôi lần nữa lay chị thật mạnh nhưng chị không hề mở mắt nhìn tôi. Ngón tay của chị ngày càng lạnh hơn, máu cũng ra một lúc một nhiều hơn.
Nhìn dòng máu đỏ đến nhức mắt ấy men theo mép đùi chảy xuống, tâm trí tôi thật sự hỗn loạn. Tôi không biết mình nên làm gì lúc đó cho đến khi sắc mặt của chị trở nên trắng bệch đầy cấp bách, tôi mới vội vànrg đứng dậy tìm lấy điện thoại của mình.
Gọi đến bệnh viện, tôi suýt nữa thì quên cả địa chỉ nhà mình. Chẳng đầy mười lăm phút sau, xe cấp cứu đã đến và đưa chị Thư đến bệnh viện để phẫu thuật.
Lại một lần nữa tôi ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu với tinh thần bị hoảng loạn. Ánh đèn màu đỏ liên tục nhấp nháy phía trên làm tôi không thể nghĩ được cái gì hay ho lúc này cả.
Hiện tại tôi đang ở trong một bệnh viện phụ sản. Chị Thư đã ở bên trong kia hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Hành lang trước phòng cấp cứu vẫn vắng lặng đến lạnh lẽo như thế.
Cả một dãy ghế dài không có ai ngoài một thằng nhóc như tôi. Nhớ lại tình trạng của chị trước khi đến bệnh viện, tôi rất lo sợ, lo sợ đứa nhỏ bé bỏng kia sẽ không thể...không thể chống chọi được.
Không, tôi phải nghĩ tích cực hơn, tôi phải tin tưởng vào chị Thư, vào đứa bé...Tôi phải...
" Ý."
Nghe thấy tiếng gọi, dòng suy tư của tôi thoáng dừng lại giây lát. Ngước mắt nhìn thấy người con gái đó, lòng tôi an tâm đến lạ. Đứng lặng một chỗ, tôi không biết nên phải bắt đầu kể lại từ đâu thì đã sợ đến mức bật khóc.
Hai tay tôi túa mồ hôi lạnh từ nãy đến giờ, bây giờ lại được người kia cầm lấy sưởi ấm.
Như lại ôm tôi giống như mọi lần. Cái ôm của người bạn này luôn có một sức mạnh phi thường khiến trái tim tôi bình ổn trở lại.
" Như, chị Thư ra máu nhiều lắm, rất nhiều... Có khi nào chị ấy không giữ được..."
Như ra sức ôm lấy tôi, vỗ lên vai tôi mà trấn an.
" Không sao đâu, không sao đâu mà. Chị Thư rất mạnh mẽ, Ý không biết à? Chị ấy cùng đứa bé sẽ ổn cả thôi."
Tôi ngước đôi mắt đẫm nước của mình nhìn Như, mơ hồ gật gù. Sau đó chúng tôi ngồi xuống ghế tiếp tục chờ đợi tin tức từ trong phòng cấp cứu.
Cả hai im lặng một lúc lâu, lát sau thì Như lên tiếng hỏi han:
" Mẹ Ý thế nào rồi?"
Tôi ngồi bên cạnh cứ mãi xoa hai lòng bàn tay vào nhau để giữ bình tĩnh, nghe Như hỏi liền ngẩng mặt lên đáp:
" Mẹ đã ổn hơn rồi, chỉ là thuốc chưa có mua đủ. Để cuối tháng lãnh lương, Ý mới đi mua được."
Như nhìn tôi bằng đôi mắt xót xa, cầm lấy tay tôi an ủi:
" Ừm. Nếu mà Ý thiếu cái gì cứ nói với Như, Như có tiền tiết kiệm nên sẽ hỗ trợ được Ý đó. Đừng giấu Như bất cứ cái gì, biết không?"
Tôi hạ mi mắt, không biết trong lòng đang có cảm giác gì, chỉ là tôi luôn thấy mình khiến cho bạn bè phải lo lắng đủ điều.
" Ý có mang theo tiền không?"
" Tiền..." Tôi mơ màng nghĩ nghĩ, sau đó lôi từ trong túi quần ra số tiền ít ỏi, chưa đến một trăm nghìn.
Như thấy vậy liền mỉm cười đầy lạc quan, vỗ vai tôi:
" Một lát Như đóng viện phí giúp cho. Sau này Ý trả lại cũng được, đừng bận tâm đến cái đó."
Lúc Như vừa nói xong thì cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Hơi lạnh khử trùng cứ thể phả đến chúng tôi làm cơ thể hai đứa lạnh run một trận. Một nữ bác sĩ bước đến nhìn chúng tôi đầy hờ hững.
" Hai người là người nhà của bệnh nhân đúng không?"
Tôi ra sức gật đầu, tinh thần lại căng thẳng:
" Đúng ạ. Bác sĩ, chị của cháu như thế nào rồi ạ?"
Nữ bác sĩ kéo khẩu trang xuống, ánh nhìn vừa điềm tĩnh vừa kiên cường nhìn đến tôi:
" Chị của cậu đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng còn...đứa bé thì không đủ sức để giữ lại. Cô ấy có lẽ đã bị căng thẳng quá nhiều, còn va chạm mạnh nên động thai. Hiện tại cậu cần bồi dưỡng lại cho bệnh nhân vì cô ấy mất máu rất nhiều."
Đứa bé...đứa bé...thật sự không còn nữa sao?
Đó là đứa trẻ bé bỏng mà tôi từng ngày, từng ngày một đã chăm sóc từ khi nó mới chỉ là một giọt máu thôi mà...
Đó là đứa trẻ đã khiến cho chị tôi mỗi ngày đều cố gắng sống tốt hơn, giữ mình hơn để cùng nhau phát triển thật tốt cơ mà...
Đó là đứa trẻ đã vô tình mang tôi đến với sân khấu rộng lớn của chú Thanh, mang tôi đến với ước mơ lớn lao ấy...
Là đứa trẻ...mà tôi còn chưa kịp được nhìn thấy khuôn mặt một lần...
Khi nghe bác sĩ thông báo tình trạng của chị Thư xong, hai tai tôi như ù đi không còn nghe rõ được thêm câu gì nữa. Đến khi ngước mắt lên nhìn xung quanh, tôi chỉ còn thấy mỗi Như đang lo lắng quan sát mình.
Cứ nghĩ đến việc mình ôm mong mỏi được nhìn ngắm đứa cháu ấy mỗi ngày mỗi ngày là tôi không thể chịu được.
Cắn chặt môi mình lại, tôi muốn ngăn những âm thanh đáng thương ở trong cổ họng.
Một làn nước mệt mỏi trượt xuống ướt vai áo của Như. Tôi chậm rãi nhắm cả đôi mắt lại, tâm trí không ngừng quanh quẩn những câu chữ mà bác sĩ vừa mới nói.
Hơn một tiếng sau, chị Thư cũng tỉnh dậy với gương mặt hốc hác và trắng bệch. Đôi môi ngày nào còn hồng hào, bây giờ tựa như không còn sức sống.
Tôi từng nghe nói bị sẩy thai sẽ rất đau, đau còn hơn cả khi chuyển dạ nữa. Huống gì chị Thư mất nhiều máu như thế, có khi đến nói cũng không đủ sức.
Thấy chị mở mắt mệt mỏi nhìn xung quanh phòng bệnh, tôi mới chậm rãi đi lại gần mà nhìn chị. Thấy đôi mắt kia không còn hồn, tôi chỉ biết cúi thấp đầu không nhìn thẳng vào chị nữa.
Như khi nãy đã ra ngoài mua vào một ít thức ăn để bồi bổ cho chị Thư rồi. Thấy cô nàng loay hoay bận rộn vì chị em tôi như thế, kỳ thực tôi rất cảm động.
" Chị, chị thấy thế nào rồi? Có muốn uống nước không?"
Chị Thư đảo mắt nhìn qua phía tôi, vẻ mặt thất thần một lúc lâu mới hé môi nói vài từ:
" Nước, uống nước."
Nghe thế, tôi cẩn thận đỡ chị ngồi dậy tựa lưng vào giường, sau đó rót một cốc nước lọc đưa đến cho chị. Hai tay chị run rẫy cầm lấy cốc nước mà nhấp môi hai ngụm liền, sau đó chân mày khẽ nhíu lại, đôi môi cũng bị mím chặt.
Nhận lại cốc nước, tôi lo lắng hỏi:
" Chị còn đau lắm sao?"
Chị Thư vẫn cúi gằm mặt không nói gì cho đến khi cửa phòng bệnh mở ra. Tôi nhìn thấy Như cầm trong tay một bịch cháo bò nóng.
" Chị tỉnh rồi." Cô nàng cười một cái rất nhẹ nhàng, sau đó đem cháo bỏ vào một cái chén nhỏ.
Ngồi xuống bên mép giường, Như ân cần bồi cho chị Thư từng muỗng cháo bò.
" Chị ráng ăn nha, thịt bò sẽ lấy lại sức cho chị đó."
Chị Thư đưa mắt nhìn Như, hồi lâu cũng đã chịu ăn cháo mà cậu ấy mua đến. Tôi đứng bên cạnh nhìn hai người họ, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi đôi phần.
Ăn xong cháo, chị Thư mới tỉnh táo hơn một chút mà nói:
" Có phải đứa bé mất rồi không?"
Nghe chị hỏi, tôi và Như không hẹn mà cùng nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng trả lời câu hỏi đó. Chị Thư lần nữa ngước mắt nhìn chúng tôi, sau đó bật cười đầy chua xót. Bàn tay xoa nhẹ trước bụng, trong mắt chị ngập nước.
" Mẹ xin lỗi con nhé... Mẹ tệ thật mà..."
Trong phòng lúc này chỉ còn đọng lại đầy những thương tâm không nói thành lời. Tôi cũng không dám nhìn người chị đang đau khổ của mình thêm lần nào nữa, chỉ có thể nghe thấy từng lời chị đang tự trách bản thân và trò chuyện với đứa con mà mình đã không đủ sức giữ lại.
Hai ngày sau đó, mẹ tôi được xuất viện với sức khỏe đã ổn định phần nào. Bệnh của mẹ nếu như không bị xúc động mạnh hay làm việc quá sức thì sẽ không tái phát, nhưng thuốc thì cần phải uống đều đặn.
Chuyện chị Thư nhập viện trong hai ngày đó đều bị giấu đi, nhưng lúc mẹ trở về nhà, thấy tâm trạng của chị không ổn thì liền thắc mắc. Gặng hỏi mãi, tôi mới dám nói thật cho mẹ nghe.
Lúc đó mẹ bất ngờ lắm, tôi thì lo sợ mẹ lại bị chuyện này làm cho xúc động mạnh nên đã giảm bớt những thứ kinh khủng qua lời nói của mình.
Sau khi biết được mọi chuyện, đêm đó mẹ đã qua phòng chị Thư, nằm cùng chị, nói rất nhiều thứ. Có lẽ đó là lần đầu tiên hai người được gần gũi tâm sự như thế.
Tiền lương tháng trước của tôi xem như là tiêu sạch vào hai lần nhập viện của mẹ với chị. Dù sao cũng sắp tới cuối tháng rồi nên tôi không lo lắng lắm về tiền bạc nữa.
" Chị Thảo, em xin lỗi vì đưa kịch bản muộn. Mấy ngày hôm nay em bận quá..."
Trưa hôm nay tôi có ca làm bên WISHES nên mới có thể đưa cho chị Thảo cái kịch bản mà mình ngày đêm ngồi viết ra. Lúc nhận lấy kịch bản, chị Thảo không những không than thở quở trách gì tôi mà ngược lại còn cảm ơn rối rít. Sau đó chị ngồi im mà đọc thật kỹ kịch bản, cuối cùng liền mỉm cười tươi rói:
" Phi, em đi làm nhà văn đi! Sau này chắc chắn sẽ nổi tiếng!"
" Nhà văn ạ?"
Nghe đến hai từ này, tôi chợt nhớ đến bản thân vào nhiều năm trước đây. Lúc đó tôi cũng từng ôm mộng sẽ được trở thành một nhà văn nổi tiếng, còn ảo tưởng về việc mình sẽ giấu mặt cho mọi người tò mò hiếu kỳ nữa cơ.
Chị Thảo hai mắt long lanh, đầu gật kiên định:
" Ừm, cố gắng trau dồi thêm đi. Chị nghĩ em có thể thử viết một câu chuyện dài nha rồi đưa cho nhà xuất bản xem thử. Bản thảo đó nếu được họ chấp nhận là em lên luôn đó."
Trong bụng lúc này vang lên đầy tiếng cười hãnh diện, ngoài mặt thì tôi chỉ cười mỉm chi đầy khiếm tốn. Sau khi chị Thảo đem kịch bản kia đi khoe với chị Ly thì tôi một mình ngồi lại trong phòng nghỉ, suy tư về lời đề nghị của chị Thảo.
Thật ra tôi cũng từng muốn thử sức viết ra một câu chuyện của riêng mình rồi, nhưng thời gian của tôi hầu như không còn nữa nên... ước mơ đó cũng sớm bị dẹp vào một góc.
Đương lúc tôi vẫn còn suy tư không dứt thì cửa phòng nghỉ bị mở ra. Ngẩng đầu lên nhìn qua, tôi thấy Nguyện bận một bộ quần áo thể dục của trường Đại học.
Nhìn thấy anh, tôi không biết mình đã chủ động mỉm cười.
Dạo gần đây tôi với Nguyện có thời gian gặp mặt nhiều lắm. Mặc dù trước kia cũng như thế nhưng mà...mấy hôm nay chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều. Ngoại trừ những lần anh ấy cứ móc mỉa tôi thì những lần còn lại đều vui vẻ hòa hợp.
Nguyện đi đến ngồi xuống đối diện tôi, " Mẹ với chị của em đã khỏe chưa?"
Tôi cười đáp, " Vâng, hai người họ đã khỏe rồi. Em vừa mới mua thuốc cho mẹ, còn chị Thư cũng đã...ổn định tinh thần hơn."
Nguyện vẫn dùng biểu tình điềm nhiên đó nhìn tôi, " Còn em?"
" A?..." Tôi ngây ra vài giây, sau đó thì nhíu mày trả lời, " Ừm em vẫn tốt mà. Vẫn đi học đều đặn, vẫn đi làm không bỏ buổi."
Nguyện như cũ nói, " Gầy lắm rồi."
"..."
Như đã hiểu được ý anh nói, tôi chỉ cúi thấp đầu cười nhạt một tiếng. Liếc mắt nhìn cổ tay của mình, tôi phát hiện nó sắp thành da bọc xương mất rồi.
Haiz, gầy quá cũng không đẹp tí nào nha...
Lại đảo mắt nhìn qua phía ngực, bỗng dưng tôi nhận ra một điều, từ trước đến giờ mình cũng chưa có...cái gọi là đồi núi nên có ốm hay mập thì nó cũng chỉ là sân bay thôi mà -.-
Nhưng xương quai thì ngày càng lộ rõ hơn.
" Tan ca tôi đưa em đi đến chỗ này nhé."
Tan ca á? Nhưng mà...
Tôi khó xử nhìn Nguyện, " Nhưng mà em còn đi học..."
Từ trước đến giờ tôi cứ nghĩ anh ấy là một người rất trưởng thành, là một đứa con ngoan ngoãn, một học trò gương mẫu mà thầy cô luôn muốn tất cả noi theo. Nhưng mà thật sự thì...tôi đã quá đề cao cái mã ngoài của người kia mất rồi.
Sau khi tôi bảo mình còn bận đi học thêm xong thì Nguyện liền phun ra một câu rất bình thản, giống như một lẽ đương nhiên.
" Cúp đi."
Ừm, khi anh ấy đã chủ động rủ tôi đi chơi thì lẽ đương nhiên là tôi phải đi. Cho dù có bận học thì cũng phải cúp học để đi cùng anh ấy.
Đây là chân lý tôi mới nhận ra không mấy sớm...
Kỳ thực, đằng này tôi chẳng có bận học thêm hay học bù gì cả mà là đi làm. Chính là đi làm đó! Hôm nọ tôi đã xin nghỉ một bữa rồi, không lẽ...hôm nay lại xin nghỉ nữa sao?
Trong lòng vẫn còn đang phân vân thì Nguyện lần nữa lên tiếng. Lần này giọng anh ấy hơi trầm, giống như là...hụt hẫng?!
" Tháng rồi đấy."
" Ể..."
Nghe anh nói, tôi ngây ra ngồi tính nhẩm thử. Đúng là hiện tại đã tháng rồi, ý của anh có phải là...về việc đi du học không?
Haiz, cái tên này, còn lấy cả chuyện đó ra gây sức ép với tôi nữa.
Nén tiếng thở dài trong bụng, tôi lườm Nguyện một cái rồi thật sự đã đánh liều mà gọi điện cho chú Thanh xin nghỉ một hôm. Tệ hại hơn, tôi còn bảo là tôi bị ốm, ốm nặng không thể hát hay cử động gì nổi nữa.
Xin lỗi chú Thanh, hãy tha lỗi cho cháu, đừng trừ lương cháu.
Thật ra thì tôi chỉ hy vọng trong lúc đi cùng Nguyện thì đừng gặp bất kỳ người quen nào nhận ra tôi thôi. Có như vậy thì số mệnh tôi mới được an toàn, haha.
Tan tầm, Nguyện đứng bên ngoài quán chờ tôi ra. Bận trên người chiếc áo phông thuần một màu trắng, bên dưới thì là chiếc quần bò đã sớm bạc màu.
Nguyện ngồi trên xe máy đưa mắt quan sát tôi, thật lâu liền tuôn ra một lời nhận xét về gu thời trang của tôi. Mà lời nhận xét này rõ ràng đã xuyên một nhát vào chính giữa trái tim đang đập mãnh liệt này.
" Không lẽ chỉ khi giả gái em mới chịu sửa soạn kỹ à?"
Anh ấy nói vậy là thế nào chứ? Nghĩa là hiện tại tôi trông rất quê mùa, không có phét – sần – nay – bồ chứ gì?
Hời ơi...
Tôi trợn ngược mắt lên trời, cố gắng kìm nén để không phải bùng nổ giữa đường thế này với một người mà trong mắt tất cả đều giống như thiên sứ tái thế.
Có mà quỷ đội lột người ấy.
" Nếu anh ngại đi cùng thì cũng được thôi, em sẽ đi học tiếp."
Nguyện nghiêng mặt cười một tiếng rồi ném về phía tôi cái mũ bảo hiểm:
" Đấy gọi là động lực cho em thay đổi gu thời trang của mình thôi. Lên xe nào."
Đội mũ vào, leo lên xe, tôi đã thật sự nghiêm túc nghĩ về việc xem xét lại gu thời trang của mình.
Hôm nay người kia chạy xe khá là vững rồi, còn biết lướt qua lách lại một cách điêu luyện nữa. Hoặc là trước kia tôi đã lầm một cách nặng nề về sự lái lụa của anh.
Chúng tôi đi một quãng đường khá xa, gần một tiếng sau thì mới đến nơi. Bước xuống, ngước đầu lên nhìn qua một khu hội chợ vừa lớn lại vừa đông nữa.
Tôi chỉnh lại quai cặp trên vai rồi đi vào phía trong đứng chờ Nguyện gửi xe. Liếc mắt nhìn thấy người lớn trẻ nhỏ xếp thành nhiều hàng dài nối đuôi nhau đi vào cổng lớn mà muốn chóng mặt.
Mới tầm giờ này đã đông thế này rồi sao?
" Đi thôi." Nguyện bất ngờ xuất hiện trước mặt làm tôi giật khẽ mình.
Sóng vai cùng anh ấy đi qua cổng chính, hơi mát từ máy lạnh làm tâm tình tôi thoải mái hơn nhiều lắm.
Khu vực phía ngoài hội chợ là trưng bày nhiều món điêu khắc nghệ thuật rất đặc biệt. Nguyện nắm tay tôi kéo đi đến một quầy đồ điêu khắc rất sáng tạo.
Có chiếc xe moto được người ta ráp bằng những vật dụng bình thường như bút, giấy, thước nhựa. Bên cạnh còn có tháp Eiffel được làm từ nhiều mảnh kim loại đủ màu.
Nhưng mà cái tháp đó trông hơi nguy hiểm, cầm không cẩn thận có lẽ sẽ...đứt tay mất.
" Thích cái này không?"
Nguyện đưa trước mặt tôi một khúc gỗ được khắc thành một cô bé đang cầm chùm bong bóng. Cô bé có mái tóc dài, chân đi hài, khuôn mặt có đủ mắt mũi miệng, miệng đang cười nữa.
Nhìn cô bé làm tôi chợt nhớ đến người mà tôi thường thấy trong giấc mơ của mình. Cũng là một cô bé với chùm bong bóng kia, chỉ khác là ánh mắt của nó khá buồn và miệng thì không cười.
Quan sát một lúc lâu, tôi gật đầu, " Ừm, đáng yêu lắm."
Sau đó Nguyện đã mua nó để tặng cho tôi.
Chúng tôi đi hết một vòng những khu triển lãm về điêu khắc nghệ thuật thì đến quầy bán sách. Nguyện ghé sang kệ sách kinh tế, còn tôi thì lướt qua chỗ truyện cổ tích nước ngoài.
Hai chúng tôi như hai cực vậy.
Nhìn mấy cuốn sách của anh mà tôi muốn hoa cả mắt.
Cả hai đi qua đi lại lựa một lúc thật lâu xong, tôi không chọn được cuốn nào, nhưng anh thì đã ưng được một cuốn. Lúc đó tôi định ngó xem anh mua cuốn sách gì thì anh lại ra vẻ bí mật không cho tôi nhìn một cái.
" Sao thế? Hay là... anh mua sách cấm?"
Nguyện nhíu mày nhìn tôi rồi đem cả cuốn sách kia gõ lên trán tôi, " Sách cấm thì làm sao được bày bán ở hội chợ chứ?"
" A...đúng ha."
Tôi vừa ôm đầu vừa thấy hổ thẹn với câu hỏi của mình.
Sau khi đi hết những khu đồ dùng này kia rồi, chúng tôi mới ghé vào quầy thức ăn. Đi từ đằng xa tôi đã ngửi thấy mùi thơm của nhiều món ngon, nước bọt cũng liên tục được nuốt xuống.
Cái bao tử còn thính hơn cả tôi. Nó nhạy cảm lắm, cứ có mùi đồ ăn là reo lên khí thế. Đứng trước một quầy thực phẩm Hàn Quốc, tôi liếc nhìn mấy cuộn cơm với kim chi, nuốt ực một miếng rồi gắp hai miếng.
Kim chi vừa chua chua cay cay ăn cùng với cơm cuộn chiên giòn thì đúng là tuyệt vời. Ăn xong bên thực phẩm Hàn Quốc rồi thì chúng tôi lại tạt qua phía mì sợi.
Ngồi ở bàn chờ đợi, tôi gõ nhịp nhịp đôi đũa lên bàn, " Em vẫn muốn ăn thật nhiều."
Nguyện nhìn tôi cười một tiếng, " Ừm, hôm nay sẽ cho em ăn thật nhiều."
Mới kịp nhìn anh một cái thôi mà hai tô mì sợi với nước dùng thơm thơm béo béo đã được mang lên rồi. Tôi cúi mặt húp xùm xụp mấy miếng, sau đó gắp vài cọng rau bỏ qua cho Nguyện.
" Anh ăn rau đi, tốt lắm."
" Em có thể tốt hơn nữa không?"
" Được chứ." Tôi nói rồi gắp hết tất cả rau qua tô của Nguyện.
Nhìn cái tô của anh chẳng mấy chốc chỉ thấy rau với mì mà không thấy thịt đâu làm tôi phì cười một trận.
Sau khi ăn no rồi, tôi liền được Nguyện mua cho một ly Latte đá uống nhâm nhi. Vừa đi vừa quan sát xem có khu nào vui vui nữa không.
Đi một hồi đủ mỏi chân thì chúng tôi cũng phát hiện được một chỗ đang tổ chức trò chơi gì đó. Vì cái tính ham vui tới cùng của mình, tôi đã không ngần ngại kéo tay Nguyện đi đến chỗ đông người ồn ào náo nhiệt đó.
Nhón chân lên quan sát thử, tôi nhận ra họ đang tổ chức trò chơi dành cho các cặp đôi thì phải. Vì tôi thấy cứ một bạn nam thì sẽ đi cùng với một bạn nữ. Hmm...chúng tôi vào tham gia có kỳ không nhỉ?
Nghĩ tới bọn họ sẽ khó cho chúng tôi tham gia nên hai vai tôi liền hạ xuống, tiu nghỉu.
Nguyện đứng cạnh chẳng biết có hứng thú không, nhưng anh đã nắm tay tôi kéo đi đến chỗ đăng ký tham gia.
Anh chàng đội mũ đủ màu nâng mắt nhìn bọn tôi, " Hai người muốn tham gia à? Đây là trò dành cho các cặp đôi đó."
Tôi biết mà, tôi có bị mù đâu hả anh đội mũ đủ sắc.
" Chúng tôi là một cặp, đủ điều kiện chưa?" Nguyện bất ngờ lên tiếng làm tôi cứng cả họng.
Anh chàng đội mũ chần chừ nhìn chúng tôi, sau đó thì để chúng tôi điền vào tờ giấy kia, coi như là được tham gia rồi.
Qua hết đợt chơi vừa rồi, những cặp đôi tiếp theo bước vào tiếp tục cuộc vui. Khi nhìn thấy tôi với Nguyện đứng cùng một chỗ, có khá nhiều người tò mò đưa mắt nhìn qua. Trong số đó có người thì không cảm xúc, có người thì rất hý hửng thì phải.
Người dẫn chương trình chào hỏi sơ qua từng cặp đôi, sau đó bắt đầu nói về từng trò mà chúng tôi sẽ thi đấu.
Trò đầu là vững vàng một tình yêu. Nghe nó hoa mỹ thế chứ thật ra chúng tôi phải đứng làm sao cho vững trong một tờ báo.
Vòng một, chúng tôi qua vì tờ báo rất to.
Vòng hai, tờ báo gấp đôi lại, chúng tôi vẫn qua.
Vòng ba, tờ báo gấp làm tư, tôi cố gắng đứng nép vào người Nguyện, không nghĩ anh ấy thản nhiên vòng tay ôm lấy lưng tôi.
Khi đó anh ấy cúi thấp đầu mỉm cười, " Ôm cho vững."
Vòng cuối, tờ báo chỉ còn có thể đứng được một người.
Nhìn các cặp đôi khác đều cõng người yêu mình hoặc là bế lên tay mà tôi phát ngượng. Còn đang phân vân nên phải làm cách nào thì Nguyện đã kéo tôi lại, cõng lên trên lưng.
Trong lúc người dẫn chương trình đếm ngược một cách chậm rãi thì tim tôi cứ đập thình thịch ý.
Vòng hai tay ôm lấy cổ anh ấy, tôi ngăn mình không được nghĩ linh tinh nữa.
" Em gầy thật đấy." Nguyện cõng tôi không hề mất sức thì phải, mặt anh tỉnh bơ, trong khi những người khác thở dốc luôn.
Lúc người dẫn chương trình hô hết giờ thì những cặp đôi khác đã sớm bỏ cuộc rồi. Cuối cùng chúng tôi giành chiến thắng ở trò đầu tiên, món quà là một con gấu bông cực lớn.
" Nhờ em gầy mà chúng ta thắng đó."
Ôm lấy gấu bông, tôi hý hửng bảo.
Trò thứ hai có tên pocky pocky tình yêu.
Cái gì cũng tình yêu hết, nghe mà sến muốn chết!
Nguyện với tôi đứng đối diện nhau, miệng ngậm cùng một cây bánh. Trò này chỉ cần ai ăn nhanh hết cây bánh trước thì sẽ thắng thôi.
Trong lòng thoáng nghĩ, vòng này thua chắc.
" Bắt đầu!"
Người dẫn chương trình vừa hô lên xong thì Nguyện đã cắn miếng đầu tiên. Tôi thấy thế cũng cắn tới trước. Cây bánh càng lúc càng ngắn đi, tốc độ của chúng tôi thì giống như đi nghỉ mát vậy. Cực kỳ thong thả luôn.
Đến lúc chỉ còn một mẩu nhỏ, Nguyện gần cắn tới thì phía bên khán giả bỗng có một loạt tiếng hét ầm lên đầy phấn khích. Âm thanh đó làm tôi giật bắn mình, miệng cũng không hoạt động nữa mà cứ để im đó.
Rốt cục trò chơi kết thúc cũng là khoảnh khắc Nguyện chạm nhẹ lên môi tôi một cái.