Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Tiểu Vũ.... Có phải Phương Tạ Thủ muốn làm ai sống lại không?"
Thịnh Minh Tuế xem xong những cái ghi chép đó, lập tức nghĩ đến Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh không nói chuyện khác với hắn, chỉ nói Phương Tạ Thủ hại cô, nhưng cơ thể của cô vẫn còn ở đó....
"Ừm"
"Cho nên cơ thể của em bị hắn chọn trúng?"
Thịnh Minh Tuế lại bắt đầu véo lòng bàn tay mình.
Linh Quỳnh đè tay hắn lại: "Ca ca?"
"Không.... Không có chuyện gì." Thịnh Minh Tuế nói: "Chúng ta nhất định phải đòi lại cơ thể em quay về."
Linh Quỳnh đưa ngón tay chen vào khe hở ngón tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau: "Ừm."
....
Bạch Tấn ở bên kia gửi tin đến, nói ly nước Phạm Nguyên đưa cho thầy chính là thi du.
Còn nói lá bùa kia có vấn đề, chắc không phải là bùa trừ tà.
Nhưng mà cụ thể là cái gì, tạm thời vẫn chưa có kết luận.
Có Thịnh Minh Tuế trông coi, thầy khôi phục rất tốt, ở vài ngày là đã có thể xuất viện.
Thịnh Minh Tuế đón thầy xuất viện, đưa thầy về tận nhà.
Lúc nói chuyện phiếm với thầy, đột nhiên thầy nhắc đến Phạm Nguyên.
Nói là gần đây hắn ta có một bức tranh được bán ra với giá cao.
Thầy còn đưa bức tranh đó cho Thịnh Minh Tuế coi.
"Kỹ thuật vẽ tranh của sư huynh con gần đây tinh vi hơn không ít." Thầy thở dài: "Hy vọng nó có thể cố gắng vẽ tranh, không lạc lối nữa."
Thịnh Minh Tuế nhìn bức tranh kia, cảm thấy có hơi kỳ quái.
Nhưng mà tại sao lại kỳ quái, Thịnh Minh Tuế lại không thể nói ra được.
Từ sau sự việc kia, tranh của Phạm Nguyên liên túc bán được giá cao, cái tên Phạm Nguyên này càng ngày càng được lan truyền rộng rãi.
Vốn dĩ thầy ở trong cái vòng này đã có tiếng tăm, Phạm Nguyên lại còn là học trò của ông.
Phạm Nguyên lại càng như cá gặp nước.
Thịnh Minh Tuế sợ Phạm Nguyên ra tay với thầy, lâu lâu phải đi đến nhà thầy một chuyến.
Có thể là do Phạm Nguyên vội chuyện khác nên không ra tay hại thầy giáo nữa.
Ở bên Linh Quỳnh cũng không có tiến triển gì.
Phương Tạ Thủ xuất quỷ nhập thần, cô đi theo hắn đến vài nơi, cũng không tìm được cơ thể của cô.
Phương Tạ Thủ còn là một kẻ trộm tinh ranh, muốn bắt hắn cũng khó.
.....
"Thật sự không ngờ được, lúc trước gặp mặt còn tốt, sao bỗng nhiên...."
"Người này, cả đời chính là như vậy, nói không là không."
"Đáng tiếc...."
Linh Quỳnh đi cùng với Thịnh Minh Tuế tham gia một đám tang.
Đây là một vị họa sĩ rất lợi hại, là đại lão ở trong vòng, nghe nói lúc trước cơ thể vẫn còn tốt, ai biết chưa bao lâu sau đã không còn.
Linh Quỳnh đứng xa xa nhìn thấy Bạch Tấn và một người đàn ông trung niên bước vào.
Người đàn ông trung niên kia có một cái bím tóc nhỏ, tuy rằng mặc quần áo bình thường, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác tiên phong đạo cốt, có hơi giống người trong Huyền môn.
Người đàn ông trung niên bên cạnh Bạch Tấn nhìn thấy Linh Quỳnh trước, dường như muốn làm cái gì, Bạch Tấn nói với đối phương hai câu.
Bạch Tấn mang theo người nọ bước đến.
Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn Linh Quỳnh giống như đang nhìn họa thế yêu cơ, muốn tiêu diệt cô bất cứ lúc nào.
"Vị này chính là Khô Mộc đạo trưởng ở chùa Thanh Hà." Bạch Tấn chủ động giới thiệu.
Thịnh Minh Tuế có hơi căng thẳng, nhìn một cái rồi bước lên phía trước một bước, chặn Linh Quỳnh lại: "Xin chào Khô Mộc đạo trưởng."
Khô Mộc đạo trưởng xụ mặt: "Người quỷ khác nhau, không cần lưu luyến."
Thịnh Minh Tuế: "...."
Linh Quỳnh ở phía sau Thịnh Minh Tuế, lộ cái đầu ra, tò mò đánh giá Khô Mộc đạo trưởng.
"Khô Mộc đạo trưởng không có ý gì khác đâu." Bạch Tấn nói: "Thịnh tiên sinh cũng quen biết Khô Mộc đạo trưởng?"
Thịnh Minh Tuế vẫn che cho Linh Quỳnh, nói: "Trước kia từng có duyên gặp mặt vài lần, may mắn được tiền bối chỉ điểm cho."
Vị lão tiên sinh này và Bạch gia có chút giao tình sâu xa, người nhà lão tiên sinh kia nói cái chết của ông ấy không bình thường.
Nhưng bác sĩ cũng không điều tra được cái gì.
Cho nên hôm nay Bạch Tấn mới đến.
"Nếu như vậy thì cùng nhau đi vào, ý Thịnh tiên sinh như nào?"
Thịnh Minh Tuế liếc mắt nhìn Khô Mộc đạo trưởng một cái, gật đầu đồng ý.
Sau khi Bạch Tấn và Thịnh Minh Tuế nói chuyện xong, không chú ý một cái, Linh Quỳnh liền đụng vào Khô Mộc đạo trưởng bên cạnh.
"Vị đạo trưởng này, vì sao ông lại có thể nhìn thấy tôi?" Linh Quỳnh hỏi cực kỳ lễ phép.
Ánh mắt Khô Mộc đạo trưởng có hơi bất thiện: "Chuyện này thì tò mò cái quái gì?" Tiểu quỷ này thật to gan, lại dám hỏi ông ta.
"Người bình thường không thể nhìn thấy tôi."
"Tôi không phải là người bình thường."
"Người bình thường tôi nói chính là người giống ông, người của huyền môn, trừ khi tôi chủ động hiện thân, nếu không bọn họ sẽ không nhìn thấy được tôi."
Đáy lòng Khô Mộc đạo trưởng hơi dừng lại một chút, lúc nãy ông ta không nhìn kỹ linh hồn này.
Lúc này mới phát hiện hình như có chút không đúng.
Khô Mộc đạo trưởng đánh giá cô từ trên xuống dưới, lại bóp ngón tay tính, nói: "Cô là sinh hồn?"
Đúng lúc Thịnh Minh Tuế nghe được những lời này: "Lời này của Khô Mộc đạo trưởng có ý gì?"
"Đó là cô ấy chưa chết, chỉ là linh hồn rời khỏi thể xác" Khô Mộc đạo trưởng: "Sao lại như vậy, sinh hồn rời khỏi thể xác, nếu không trở về cơ thể kịp thời thì sẽ từ từ biến mất, vì sao nhìn qua thì cô như thể người thật?"
Ông ta đã từng nhìn thấy sinh hồn, đều giống như một đống khói, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Người hoàn toàn giống người bình thường như vậy, lần đầu tiên ông thấy!
Linh Quỳnh hu một tiếng: "Có thể do vận khí của tôi tốt."
Thịnh Minh Tuế: "Có phải chỉ cần tìm được cơ thể, Tiểu Vũ có thể sống lại không?"
Khô Mộc đạo trưởng: "Trên lý thuyết thì như thế, nhưng nếu rời khỏi cơ thể quá lâu, sẽ không dễ dàng như vậy."
.....
Thịnh Minh Tuế nghe thấy lời Khô Mộc đạo trưởng nói, thất thần.
"Sư đệ, cậu cũng đến đây?"
Thịnh Minh Tuế nghe thấy giọng nói của Phạm Nguyên, hoàn hồn lại, nhìn qua.
Trên mặt Phạm Nguyên mang theo một nụ cười, thân thiết hỏi: "Sư đệ, gần đây thầy như nào?"
Người lui tới rất nhiều, gần đây danh tiếng của Phạm Nguyên lại được lan truyền rộng rãi, lúc này hắn cũng không ném bỏ sắc mặt.
Đồng tử Thịnh Minh Tuế co rụt lại.
Hắn ta còn dám nói tới thầy....
"Gần đây tôi bận, không có thời gian đi thăm thầy." Phạm Nguyên không chú ý đến Thịnh Minh Tuế không bình thường: "Chờ tôi kết thúc mấy chuyện này sẽ đi thăm thầy."
Phạm Nguyên nói xong, Thịnh Minh Tuế vẫn chưa kịp phản ứng, hắn lại hỏi thêm một câu: "Sư đệ, gần đây thầy có khỏe không?"
"Thầy rất khỏe." Thịnh Minh Tuế banh mặt.
Phạm Nguyên giống như rất yên tâm gật đầu: "Khỏe là tốt rồi, không bằng cậu đi với anh, đúng lúc anh..."
"Sư huynh không thích tôi, cần gì phải cố ép bản thân."
Phạm Nguyên sửng sốt một lúc.
Trước kia hắn không phản bác lại mình như vậy...
Sao hôm nay dám lên giọng với hắn?
Tầm mắt Phạm Nguyên đảo qua xung quanh, khóe miệng cong lên: "Sư đệ nói cái gì vậy, tôi đã đồng ý với thầy sẽ cố gắng chăm sóc cậu."
"Không cần phiền đến sư huynh."
Thịnh Minh Tuế xoay người bước đi, vẻ mặt Phạm Nguyên cứng đờ.
Phạm Nguyên vừa định đi, không biết dưới chân giẫm lên cái gì, thân thể lảo đảo một cái, té vào bụi cây bên cạnh.
Linh Quỳnh xoa eo, nhìn bộ dạng Phạm Nguyên nhếch nhác, hừ nhẹ một tiếng, đầu tiên phải trút giận cho con yêu.
....
Thịnh Minh Tuế đi vào toilet, lúc đi ra gặp Khô Mộc đạo trưởng.
Hình như Khô Mộc đạo trưởng đang đuổi theo ai đó, nhìn thấy hắn, lập tức hỏi: "Thịnh tiên sinh, cậu có thấy người nào chạy đến không?"
"Không."
Khô Mộc đạo trưởng nhìn sang hai bên, dự đoán đuổi theo cũng không kịp nên không đuổi theo nữa.
Mục đích hôm nay Bạch Tấn dẫn ông đến đây, chính là kiểm tra xem cái chết của lão tiên sinh có gì khác thường hay không.
Vừa rồi ông ta và Bạch Tấn kiếm tra ở phòng ngủ.
Ai ngờ trong phòng ngủ có người.
Người nọ nghe thấy có tiếng động, chạy ra ngoài cửa sổ.
Khô Mộc đạo trưởng đuổi theo người nọ xuống dưới lầu, sau đó đến chỗ của Thịnh Minh Tuế thì bị mất dấu vết.
"Tiểu Vũ, cô có thấy không?" Thịnh Minh Tuế hỏi Linh Quỳnh.
"Không có, tôi nhìn ca ca đi...."
Thịnh Minh Tuế: "....."
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~