Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
~~~
Thịnh Minh Tuế xây dựng tâm lý nửa ngày mới run rẩy cởi váy cô ra.
Kết quả phát hiện cô còn mặc một cái váy lót màu trắng ở bên trong.
Thịnh Minh Tuế thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp nhét Linh Quỳnh vào trong chăn.
Hắn ngồi trên giường một lúc, mở cửa phòng ra ngoài chuẩn bị một chút đồ ăn, chờ lúc cô tỉnh dậy là có thể ăn.
Linh Quỳnh ngủ thẳng đến hơn mười giờ đêm.
Thịnh Minh Tuế ngồi bên cạnh đọc sách, một tay ôm cô.
Linh Quỳnh cọ cọ vào ngực Thịnh Minh Tuế: "Ca ca, đói bụng."
"Có đồ ăn rồi, anh đi lấy cho em." Thịnh Minh Tuế buông quyển sách xuống: "Đi ra ngoài ăn hay ở trong này ăn?"
"Đi ra ngoài đi."
"Vậy đi xuống dưới."
"Ca ca ôm."
"....."
Thịnh Minh Tuế kéo người trong chăn ra, tìm thêm quần áo khoác thêm cho cô. Bây giờ thời tiết rất lạnh, nếu buổi tối chỉ mặc một bộ quần áo thì có chút lạnh.
Linh Quỳnh cúi đầu nhìn quần áo mình: "Ca ca cởi cho em?"
Thịnh Minh Tuế có chút mất tự nhiên: "Ừ..., em mặc quần áo ngủ không thoải mái."
Linh Quỳnh "À" một tiếng, ôm cổ Thịnh Minh Tuế tiến đến sát tai hắn: "Lần sau ca ca có thể cởi thêm hai cái nữa, em không ngại đâu."
"....."
Linh Quỳnh ăn xong, người cũng tỉnh táo lại, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Ngủ không được lại bắt đầu giày vò Thịnh Minh Tuế.
Thịnh Minh Tuế đã là một người trưởng thành, tuổi trẻ khí thịnh lại đối mặt với người mình thích sao có thể kiềm chế được.
....
Hôm sau.
Thịnh Minh Tuế dậy trước, hắn quay đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh, đưa tay đè đè lên trán.
Một lúc lâu sau Thịnh Minh Tuế mới cẩn thận gỡ cánh tay đang đè nặng mình, nhẹ nhàng bước xuống.
Rầm rầm rầm---
Có người gõ cửa ở bên ngoài.
Thịnh Minh Tuế bị dọa giật mình nhanh chóng nhìn về phía giường. Linh Quỳnh mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Ai vậy?"
Thịnh Minh Tuế kéo chăn cho cô, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, em ngủ tiếp đi, anh đi xem."
Thịnh Minh Tuế nhanh chóng mặc quần áo, đi ra ngoài mở cửa.
"Tuế Tuế, cậu đang làm gì vậy?" Trình Kính Không đang ôm một thùng lớn nên không thể động đậy, có lẽ vừa rồi dùng chân đạp cửa.
"Cậu cầm cái gì kia?"
Trình Kính Không tìm một chỗ thả xuống, vẫy tay: "Mấy ngày trước tôi đi ra ngoài chơi, Trình Tiểu Ẩn chạy ra mua đặc sản cho cậu. Khi xuống máy bay là tôi mang đến cho cậu luôn."
"....."
Trình Kính Không tự mình tìm nước uống, hắn liếc Thịnh Minh Tuế mấy lần, vừa định nói chuyện thì thấy Linh Quỳnh lật đật đi ra.
Trình Kính Không: "!!!"
Thịnh Minh Tuế thuận tay cầm lấy áo khoác bên cạnh bọc Linh Quỳnh lại: "Tiểu Vũ, đi thay quần áo đi."
Linh Quỳnh gãi gãi đầu lại quay lại phòng.
"Tuế Tuế!!" Trình Kính Không không biết là do kích động hay bị dọa, tay cũng run lên: "Cậu cậu cậu cậu...."
Lúc này mới có bao lâu, vậy mà Tuế Tuế sao có thể đã ở chung với người khác!!
Cả ngày Trình Kính Không chạy khắp nơi, Thịnh Minh Tuế còn chưa kịp giới thiệu Linh Quỳnh với hắn.
Linh Quỳnh thay xong quần áo đi ra, Trình Kính Không ngồi trên sô pha uống trà.
"Chào Trình tiên sinh."
Trình Kính Không cọ cọ một chút đứng dậy: "Chào... chào cô." Hắn liếc mắt nhìn Thịnh Minh Tuế một cái: "Cái đó, mạo muội hỏi một câu, cô đã đủ tuổi chưa?"
Tiểu cô nương này nhìn qua cũng quá nhỏ....
Đổi thành một bộ đồng phục học sinh cao đẳng có lẽ cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
"Đủ rồi nha." Linh Quỳnh chớp mắt một cái: "Trình tiên sinh có muốn xem chứng minh thư của tôi không?"
"Không không không cần...." Trình Kính Không xấu hổ xua tay.
Trình Kính Không không biết Linh Quỳnh ở đây, không mang theo quà gặp mặt.
Hắn băn khoăn mời bọn họ ra ngoài tiệm ăn.
"Đây là chuyện lần trước cậu hỏi tôi?"
"Ừ."
Trình Kính Không yên lặng dựng thẳng ngón tay cái.
Trâu bò!
Có người chính là nhất minh kinh nhân, đến cả nói chuyện tình yêu cũng phải như thế!
Ngày hôm sau Trình Kính Không lại đến nữa, nhưng lần này là Trình Tiểu Ẩn.
Vừa gặp mặt lập tức ôm đùi Thịnh Minh Tuế khóc, thương tâm giống như Thịnh Minh Tuế đã phản bội hắn.
Linh Quỳnh không thể gỡ hắn ra được, cuối cùng không có cách nào đành phải làm hắn ngất đi.
Nhưng sau đó mỗi lần Trình Tiểu Ẩn đi ra, đều chạy đến khóc một lần, hắn cũng không nói chuyện, chỉ biết ra sức khóc.
Khi Trình Kính Không lấy lại cơ thể, phát hiện mắt mình sưng phù lên như quả đào tức đến muốn gϊếŧ chết Trình Tiểu Ẩn.
....
Các tác phẩm của Thịnh Minh Tuế dần dần được nhiều người biết đến, hơn nữa sau khi hắn tham gia một vài hội triển lãm, người quen biết hắn càng ngày càng nhiều.
Sau đó, có một tờ báo đăng ảnh chụp của Thịnh Minh Tuế.
Lần đưa tin đó vốn chỉ ở trong vòng hội nghệ thuật, ai biết lại đột nhiên lên hot search.
Sau đó Thịnh Minh Tuế liền thoát vòng, hot lên.
Thời gian lúc trước của Thịnh Minh Tuế đều dư, mỗi ngày muốn làm gì thì làm đó.
Nhưng bây giờ tên tuổi đã lớn, tất cả mọi chuyện đều nối đuôi nhau đến, có đôi khi rất muộn mới có thể quay về.
Linh Quỳnh không thể nào dính lấy hắn mãi.... lúc tách ra.
Bản thân cô tự chơi một mình, thỉnh thoảng chạy đến thăm hắn, chờ hắn kết thúc rồi cùng nhau đi về nhà.
Nhưng khi ở nhà, lại đặc biệt dính hắn.
Thịnh Minh Tuế hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của phụ nữ.
Thịnh Minh Tuế có vẻ ngoài như vậy, lại là một họa sĩ có tài hoa, đương nhiên sẽ có không ít người theo đuổi.
Trong số đó còn có không ít thiên kim tiểu thư.
Có người hỏi hắn: "Thịnh tiên sinh tuổi còn trẻ như vậy, không biết có bạn gái hay chưa?"
Thịnh Minh Tuế cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: "Có."
Đối phương kinh ngạc: "Có bạn gái rồi sao? Không biết vị nào mà may mắn như vậy, nếu Thịnh tiên sinh có cơ hội phải giới thiệu cho chúng tôi biết đó."
Thịnh Minh Tuế cười cười: "Có cơ hội sẽ giới thiệu."
Chuyện Thịnh Minh Tuế có bạn gái nhanh chóng bị truyền ra ngoài, làm cho không ít người đau lòng.
Nhưng mà chính chủ nói có bạn gái, đại bộ phận người đều chỉ có thể nhìn chằm chằm cô không có ý tốt.
Tuy nhiên lại có một số người chưa từ bỏ ý định, có ý muốn đào góc tường.
Đáng tiếc, Thịnh Minh Tuế nhìn qua có vẻ rất thân thiện, lại làm như không nhìn thấy mấy chiêu trò của các cô.
Vậy bạn gái Thịnh Minh Tuế là ai, đến nay bọn họ vẫn không biết.
Thẳng đến một lần Thịnh Minh Tuế trưng bày một bức chân dung.
Chuyện Thịnh Minh Tuế không vẽ chân dung mọi người đều biết.
Đó là tác phẩm chân dung duy nhất của Thịnh Minh Tuế.
Hắn cũng không kiêng dè, nói thẳng ra đó là bạn gái hắn.
Hắn vì cô mà phá vỡ quy tắc không vẽ chân dung.
Dưới ngòi bút và cả trong lòng hắn, vĩnh viễn chỉ có một người.
.....
Mối quan hệ của Thịnh Minh Tuế và họ hàng rất lạnh nhạt, mấy năm cũng không liên lạc một lần.
Trưởng bối duy nhất mà hắn kính trọng chính là thầy giáo của hắn.
Cho nên Thịnh Minh Tuế đặc biệt chọn một thời gian, dẫn theo Linh Quỳnh qua chính thức giới thiệu cho hai ông bà già.
Từ trước đến nay Linh Quỳnh đều được các trưởng bối yêu thích, thầy và vợ thầy đều vô cùng vui mừng.
Trước lúc đi, vợ thầy còn kéo Linh Quỳnh: "Đứa nhỏ Tuế Tuế này không biết ăn nói, nhưng nếu nó đã dẫn người tới gặp chúng ta, chắc chắn là đặc biệt quan tâm cháu. Các cháu phải ở bên nhau thật hạnh phúc, nếu bị uất ức gì cứ tìm đến cô, cô làm chủ cho cháu."
Sau khi nói chuyện xong với Linh Quỳnh, lại lo lắng cho Thịnh Minh Tuế lôi hắn ra nói chuyện một lúc.
Cô nói xong thì đến thầy nói, nói liên miên cả ngày vẫn chưa xong.
Hai người vất vả lắm mới đi xuống từ trên lầu được.
Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Người phía sau đúng lúc đang nhìn cô, tầm mắt hai người đụng nhau, ăn ý nở nụ cười.
Linh Quỳnh cầm tay Thịnh Minh Tuế, nhẹ giọng nói: "Ca ca, chúng ta về nhà đi."
"Ừ."
Một năm sau Linh Quỳnh mới rút hết tất cả các thẻ bài chủ tuyến, không rút được một thẻ vàng nào.
Linh Quỳnh vẫn ở thế giới này hết ba năm sau mới đi.
Ngày cô đi, cố ý chọn thời gian Thịnh Minh Tuế không có ở nhà.
[Tình yêu, luyến tiếc rồi sao?]
"Không có, chỉ là người trong sách mà thôi." Linh Quỳnh hừ nhẹ một tiếng.
[Tình yêu, ngài cố gắng một chút sẽ có được người yêu hoàn mỹ]
"Ta phải đăng xuất."
[Được]
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~