Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vô Ảnh Giáo.
"Giáo chủ đâu?"
"Có thấy giáo chủ không?"
"Giáo chủ!!"
Người của Vô Ảnh Giáo vội vàng chạy khắp nơi, hét to tìm kiếm giáo chủ của bọn họ.
"Kêu la cái gì?"
Một âm thanh yếu ớt vang lên từ trên nóc nhà .
Mọi người lập tức xông tới dưới nóc nhà: "Giáo chủ, sao ngài lại chạy lên trên đó vậy!"
Trên nóc nhà, một cô nương đang chậm rãi ngồi dậy, trên người nàng khoác một bộ y phục màu sắc diễm lệ, khuôn mặt chỉ cỡ chừng một bàn tay, dáng dấp đoan trang ngay thẳng, hai đầu lông mày còn mang vài phần buồn ngủ.
Trên nóc nhà, một đạo thân ảnh chậm rãi ngồi dậy, trên người nàng khoác một kiện y phục màu sắc diễm lệ, khuôn mặt chỉ cỡ chừng một bàn tay, dáng dấp đoan trang ngay thẳng, hai đầu lông mày còn mang vài phần buồn ngủ.
"Có chuyện gì?"
Giáo chúng nhớ tới chính sự, lập tức nói: "Giáo chủ, có vài thôn dân đến đây gây sự."
"Không phải đuổi họ đi là được rồi sao."
"Không phải, bọn họ còn dẫn theo một người có năng lực rất mạnh."
"......"
Linh Quỳnh đứng dậy, nhảy từ trên mái nhà xuống, nhẹ nhàng tiếp đất.
Đúng vậy, hiện tại nàng chính là giáo chủ Vô Ảnh Giáo.
Phó bản lần này là truyện võ hiệp.
Câu chuyện về nam nữ chính xông pha giang hồ, cùng nhau phá giải hàng loạt âm mưu quỷ kế, cuối cùng sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau đến cuối đời.
Nguyên chủ tên Mộ Tiểu Trọng, là thiên kim võ lâm thế gia, bởi vì bất mãn cọc hôn sự do người nhà định đoạt, dưới sự trợ giúp của đường muội mà đào hôn.
Nguyên chủ cho là mình có thể làm một hiệp khách tiêu sái tùy ý, hành hiệp trượng nghĩa, kết quả chỉ sau vài ngày đấu kiếm.
Nàng liền gặp một đám người xấu.
Nguyên chủ và đường muội đều bị bắt, lúc đó nguyên chủ bị thương, cho nên liền tìm cơ hội cho đường muội không bị thương thoát trước.
Để nàng ấy trở về tìm viện binh đến cứu mình.
Nguyên chủ bị đám người kia bắt đi, chờ đợi viện binh của đường muội.
Nhưng là chờ mãi chờ mãi, cũng không có bất kì ai đến cứu nàng.
Kẻ bắt nàng, coi trọng nhan sắc của nàng, ép nàng thành hôn với hắn.
Ban đầu cho dù cứu binh của đường muội không tới, nguyên chủ cũng sẽ không có chuyện gì.
Bởi vì trước đó nữ chính đã liên lạc với nguyên chủ, nói rằng sẽ đến cứu nguyên chủ, nhưng cũng chính nữ chính là người đã offline trước.
Không có người nào đến cứu nàng, nguyên chủ lại thề sống chết không theo, liền bị tra tấn một đêm.
Thời gian sau đó nguyên chủ vẫn luôn bị canh giữ, nàng tìm rất nhiều cơ hội nhưng chưa một lần nào thành công trốn thoát, ngược lại còn chọc giận đối phương, tự mình phải gánh chịu mọi loại đau khổ.
Chờ đến khi được cứu ra, thần trí nàng cũng đã điên loạn.
Thời điểm Linh Quỳnh tới, vừa hay là một ngày trước đám cưới.
Mà tân lang của nàng chính là giáo chủ Vô Ảnh Giáo.
Vị giáo chủ này có vẻ hơi gấp gáp, không kịp đợi đến ngày đại hôn, đêm trước ngày cưới đã chạy đến phòng nàng.
Kết quả là --
Vô Ảnh Giáo đổi giáo chủ.
Giáo chủ tiền nhiệm đã để lại một phong thư, hủy bỏ hôn lễ, nói rằng đã nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ bộ mặt của nhân thế, không còn mong muốn gì hơn nên muốn xuất gia tu hành, giao Vô Ảnh Giáo lại cho Linh Quỳnh xử lý.
Buổi chiều còn vừa cùng bọn họ uống rượu, vừa nói phải làm một giáo chủ tốt, đến tối liền đòi xuất gia, lời này ai tin?
Tất cả giáo chúng đều không tin.
Càng đừng nói đến việc để một nữ nhân đến xử lí sự vụ trong giáo.
Bọn họ ngàn vạn lần không đồng ý.
Mà Linh Quỳnh bày tỏ dáng vẻ mờ mịt, giống như cũng nghĩ giống bọn họ, nàng không có tư cách, nàng cũng sẽ không làm được vị trí giáo chủ này.
Còn rất tốt bụng mà bày mưu tính kế cho bọn hắn, để bọn họ tuyển ra một người càng thích hợp hơn.
Nàng biểu hiện quá vô hại, tất cả mọi người đều đã quên nàng là bị bắt tới đây.
Trong lúc bọn hắn tranh đấu...... Không phải, thời điểm đang nội chiến, cô nương này đã lặng lẽ bắt lấy tử mạch của bọn họ.
Nếu không sao lại có câu lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển?
Nữ nhân mà đã độc ác lên, thì nam nhân có là gì a!
Những người trong Vô Ảnh Giáo cũng không phải người tốt lành gì.
Nổi danh tanh tưởi trên giang hồ, hoàn toàn chính một đám phản diện làm bàn đạp để nữ chính thăng cấp.
...
"Giáo chủ, chính là bọn họ."
Giáo chúng mang theo Linh Quỳnh đến trước cửa, chỉ vào mấy thôn dân kia.
Thôn dân co rúm lại trốn phía sau nam nhân bên cạnh.
Nam nhân kia nhìn qua tuổi tác cũng không lớn lắm, khoác trên người y phục của các võ lâm giang hồ, chỉ thiếu viết lên mặt hai chữ " chính nghĩa".
Nhìn thấy Linh Quỳnh, nam nhân rõ ràng có chút sửng sốt.
Quần áo tiểu cô nương tinh xảo, cử chỉ ưu nhã, khí chất như lan, giống như các thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng trong những gia đình thế gia vọng tộc.
Cùng xuất hiện với những người này, liền có chút không hợp nhau, tựa như hạc giữa bầy gà đi.
Nếu như không phải vừa rồi những người đó gọi nàng là giáo chủ, hắn cũng cho rằng đây cũng là người bị bọn họ bắt cóc đến.
"Đây là giáo chủ của bọn hắn?" Đại hiệp thấp giọng hỏi thôn dân.
Hiển nhiên thôn dân cũng chưa từng nhìn thấy Linh Quỳnh.
Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy làm sao lại trở thành giáo chủ của Vô Ảnh Giáo kia chứ?
"Đại hiệp, chúng ta chưa từng thấy nàng bao giờ." Thôn dân nói: " Lúc trước rõ ràng là một nam nhân có dáng người cao to vạm vỡ."
Chính là kiểu vừa nhìn liền biết đó là một người rất hung ác.
Cho nên nói chỉ cần nhìn khuôn mặt, đã có thể làm cho người ta biết được đó là một người xấu.
Tiểu cô nương này bọn họ không biết, thế nhưng những người trong giáo bọn họ đều biết cả.
"Đại hiệp, chính là bọn họ." Thôn dân chỉ vào giáo chúng đứng phía sau Linh Quỳnh: "Chính là bọn hắn đã bắt Thúy Hoa cô nương của thôn chúng tôi!"
Linh Quỳnh quay đầu nhìn các giáo chúng sau lưng: "Các ngươi lại đi bắt người à?"
Giáo chúng tức giận không thôi: "Giáo chủ, bọn họ đang nói bậy, gần đây chúng ta chưa từng đi ra ngoài, làm sao bắt Thúy Hoa cô nương của bọn họ được!"
Linh Quỳnh nhìn về phía thôn dân: "Bọn họ nói không có, các ngươi tìm nhầm người rồi."
Thôn dân ỷ có vị đại hiệp làm chỗ dựa, đánh bạo nói: "Xung quanh đây cũng chỉ có Vô Ảnh Giáo của các người, không phải các người thì là ai!"
"Đại hiệp, Thúy Hoa cô nương chắc chắn đang ở chỗ của bọn họ."
"Trăm dặm quanh đây có ai không biết những việc thương thiên hại lý kia của Vô Ảnh Giáo bọn họ chứ, xin đại hiệp hôm nay hãy vì dân trừ hại!!"
Mấy thôn dân kia liền nhao nhao lên tiếng, ta một câu ngươi một câu.
Đều khẳng định người bị nhốt ở đây.
Vô Ảnh Giáo tiếng xấu đồn xa, dĩ nhiên đại hiệp càng tin vào lời nói của các thôn dân hơn, cho rằng bọn họ đang nói dối.
"Mọi người yên tâm, ngày hôm nay nếu ta đã ở đây, liền nhất định sẽ dùng hết sức cứu Thúy Hoa cô nương ra."
Đại hiệp trấn an các thôn dân xong, quay đầu lạnh lùng nói: "Giao người ra đây."
Linh Quỳnh nhịn không được liếc một cái: "Người không có đây, lấy gì giao cho ngươi?"
Dường như đại hiệp có chức năng lọc tự động: "Nếu không giao người, thì đừng trách ta không khách khí!"
Linh Quỳnh: "......"
Đã nói là người không có ở chỗ của bổn gia gia!
...
Một nén nhang sau.
Linh Quỳnh vỗ vỗ tay, nhìn đại hiệp đang nằm trên đất, "ta đã nói với ngươi rồi, người không có ở chỗ ta, ngươi nghe không hiểu sao?"
Đại hiệp: "......"
Một đám thôn dân ở xa xa ôm đầu run rẩy chỉ muốn thu mình nhỏ lại, chắc bọn họ sẽ không chết ở chỗ này đâu!!
Đại hiệp kiểu gì không biết, chỉ một tiểu cô nương cũng không đánh lại.
Bây giờ đáy lòng các thôn dân ít nhiều cũng sinh ra oán niệm.
Nếu không phải do người này thề thốt sắt son bảo đảm, bọn họ cũng sẽ không thực sự tới nơi này.
Phải biết rằng người Vô Ảnh Giáo, đều tàn nhẫn độc ác như nhau!
Bây giờ đại hiệp cũng không phải là đối thủ của người ta......
Khi bọn hắn cho rằng mình chết chắc rồi, thì tiểu cô nương xinh đẹp kia thế mà lại mang người đi.
Một đám người hai mặt nhìn nhau.
Đây là...... Không sao rồi?
Két--
Ầm...--
Linh Quỳnh ngẩng đầu đã nhìn thấy một đám khói đỏ đang nổ tung trên không trung.
Giữa ban ngày, khẳng định đó không phải là pháo hoa, chỉ có thể nói là một loại đạn tín hiệu.
Mà vị đại hiệp đang nằm dưới đất thấy đạn tín hiệu kia liền biến sắc, chật vật đứng dậy.
"Đại hiệp...... Đại hiệp ngươi định đâu vậy?"
"Đại hiệp...... Ai!!"
Vài người thôn dân cũng không thèm quan tâm đến cái gì mà Thúy cái gì mà Hoa nữa, theo sau vị đại hiệp đi mất.
Linh Quỳnh trầm ngâm hỏi giáo chúng bên cạnh: "Chúng ta còn có bao nhiêu bạc?"
Khóe miệng giáo chúng co giật: "Giáo chủ, ngài đã tiêu xài gần hết số tiền chúng ta đã tích góp được rồi..."
Nhìn những thứ trên người nàng đi, không phải là tiền sao?!
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó.
~~~