Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắc Phong Nhai.
"Sư phụ, phía dưới sập cả rồi, người của chúng ta không vào được."
Người các môn phái đã tụ lại một chỗ.
Liễu phụ là người khởi xướng lần vây bắt này, nên hiện tại lấy ông làm người cầm đầu.
Liễu phụ: "Bắt được Khương Mạn chưa?"
"Chưa được."
"Tìm khắp nơi cũng không thấy người."
"Bắt được một tên để hỏi, bọn hắn cũng chẳng biết Khương Mạn đi đâu."
Mọi người nhìn về nơi bị sập, vậy e rằng Khương Mạn vẫn còn ở trong.
Không biết Hắc Phong Nhai còn lối ra nào khác không.
Nếu để nàng ta chạy mất thế chẳng phải sẽ để lại hậu hoạn khôn cùng sao?
"Không xong rồi!!"
"Không xong rồi!!"
Có người kêu to chạy tới.
"Người Hắc Phong Nhai bắt người của chúng ta rồi!!"
Mọi người cả kinh: "Cái gì?"
...
Giáo chúng Vô Ảnh giáo nằm bò trong bụi cỏ, nhìn hai phái chính tà bên kia giằng co cãi cọ mãi không xong.
"Các ngươi nói xem, giáo chủ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Giáo chúng Giáp nhỏ giọng hỏi.
"Nàng xảy ra chuyện thì càng tốt chứ sao." Giáo chúng Ất lập tức nói: "Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn nàng ta làm giáo chủ à?"
"Đúng vậy, tốt nhất là nàng ta chết luôn ở bên trong!"
Bọn giáo chúng chỉ ước gì Linh Quỳnh gặp chuyện không may.
Bọn họ vốn không thật lòng khuất phục, chẳng qua không thể không cúi đầu thôi.
"Thế chúng ta ở đây xem cái gì?" Giáo chúng Giáp: "Lát nữa mà bị ai phát hiện sẽ diệt trừ cả lũ chúng ta."
"Xem tiếp đi."
Có giáo chúng không chịu đi.
Muốn xem hai bên cãi cọ, cuối cùng bên nào thắng.
Người Hắc Phong Nhai cưỡng chế bắt vài đệ tử, khi đám người Liễu phụ đuổi tới, đã vì đàm phán thất bại mà tổn thất một người.
"Tiểu Nghiên!!"
Mộ phụ thấy người bị bắt là Mộ Tiểu Nghiên, cả trái tim đều nhấc lên.
"Sao Tiểu Nghiên lại bị bắt?" Mộ phụ quay đầu nhìn biểu ca cạnh mình, không nén được lửa giận.
Biểu ca lắc đầu, lúc ấy hắn để hai người Tiểu Trọng các nàng chờ dưới chân núi...
Dưới chân núi có rất nhiều người, người Hắc Phong Nhai căn bản không có khả năng bắt người.
"Đại bá, cứu con!!"
Mộ Tiểu Nghiên sợ tới sắc mặt tái nhợt.
Người Hắc Phong Nhai đè Mộ Tiểu Nghiên lại: "Đừng nhúc nhích!"
"Các ngươi muốn làm gì?!" Mộ phụ hung ác dò xét.
Người cầm đầu nhóm đệ tử Hắc Phong Nhai nói: "Mang những người các ngươi đã bắt lại đây trao đổi, bằng không chúng ta sẽ gϊếŧ bọn họ!!"
Không chỉ Mộ Tiểu Nghiên bị bắt, mà còn những đệ tử môn phái khác nữa.
Nhất thời không ai nói lời nào.
"Ta đếm đến mười, các ngươi còn không đưa ra quyết định, ta sẽ gϊếŧ một tên." Đệ tử Hắc Phong Nhai lôi Mộ Tiểu Nghiên ra, "Mười, chín, ..."
"Ta đồng ý!!" Mộ phụ sợ Mộ Tiểu Nghiên bị thương, đành nhả ra trước: "Nhiều đệ tử như vậy, không thể nhìn bọn họ chết."
"Nhưng mà..."
"Dưới chân núi còn nhiều người như thế, bọn hắn chạy không thoát!"
Hơn nữa trong đám người bị bắt cũng không có Khương Mạn.
Khương Mạn mới là chủ nhân Hắc Phong Nhai, những tiểu lâu la khác, không bắt được một lần thì sẽ còn lần hai.
Một đám người vây quanh bàn bạc một lát, cuối cùng thiểu số phục tùng đa số, đồng ý trao đổi.
Đệ tử Hắc Phong Nhai dẫn theo mấy người kia, lùi về sau một khoảng.
Đằng sau là vách núi, căn bản không có đường lui.
Vì sợ bị lừa, nên lần lượt đổi từng nhóm.
Mộ Tiểu Nghiên được đổi đầu tiên.
"Đại bá." Mộ Tiểu Nghiên ôm Mộ phụ khóc rống, quả thực là bị dọa sợ.
"Tiểu Nghiên, Tiểu Trọng đâu?"
Mộ phụ nhíu mày: "Nó cũng ở đây?"
Biểu ca vừa lên liền gia nhập cuộc chiến, chưa kịp nói chuyện này cho Mộ phụ.
"Trước đó trên đường gặp Tiểu Trọng." Biểu ca giải thích một câu, lại hỏi: "Tiểu Trọng đang ở đâu?"
Mộ Tiểu Nghiên nhìn về nơi bị sập.
Nàng đã thấy nàng ta vào trong, về sau nàng bị bắt, bị lôi từ bên kia sang, sau đó liền sập xuống.
Chắc hẳn nàng đã bị chôn bên trong?
Mắt Mộ Tiểu Nghiên hàm chứa nước mắt, nghẹn ngào nói với Mộ phụ: "Tỷ tỷ... tỷ tỷ nói muốn lên núi, con không khuyên được."
"Con sợ tỷ ấy xảy ra chuyện, nên trộm đi theo."
"Sau đó, ... con... con thấy tỷ ấy đi cùng một đám người lên trên núi, mà đám người kia còn gọi tỷ ấy là giáo chủ gì đó..."
Mộ phụ: "Giáo chủ gì?"
Đang êm đẹp, sao lại thành giáo chủ gì được?
"Con cũng không biết..." Mộ Tiểu Nghiên lắc đầu: "Nhưng con thấy những người kia... đều không mấy thân thiện, không giống người tốt lành gì. Cũng không biết tỷ tỷ... ở bên ngoài có gặp phải chuyện gì không?"
Biểu ca liếc nhìn Mộ Tiểu Nghiên, khẽ nhíu mày, nhưng lúc này cũng không quan tâm thêm điều gì khác.
"Dượng, con dẫn người đi tìm Tiểu Trọng."
Trong đám người bị bắt không có Linh Quỳnh, biểu ca rất lo lắng.
Tuy Mộ phụ tức giận, nhưng dù sao đó cũng là con ruột của mình: "Cẩn thận chút."
...
Hai bên đã trao đổi con tin xong.
Tất cả đệ tử Hắc Phong Nhai bị dồn đến bên mép vực, chẳng qua với độ cao này của vách núi, bọn hắn không có khả năng trực tiếp nhảy xuống được.
Nhưng đối phương lại trao đổi ở chỗ này, khẳng định là có dụng ý, cho nên bọn họ không dám buông lỏng cảnh giác.
"Khuyên các ngươi nên bó tay chịu trói, đừng cố giãy dụa!"
Người Hắc Phong Nhai lùi về sau, lập tức đứng ở rìa núi cao thẳm.
"Khương Mạn ở đâu!"
Một người trong đó cười lạnh: "Các ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ tới tìm được chủ nhân."
Hắn vừa dứt lời, một cái đầu nhô lên từ dưới vách núi.
Tóc dài rối tung che hơn nửa khuôn mặt, cả người mặc đồ đen, tựa như ma quỷ.
Mọi người: "..."
Đệ tử Hắc Phong Nhai: "..."
Khương Mạn: "..."
Vả mặt đến nhanh như gió lốc.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì lại thấy hai người một trước một sau lên trên.
Không khí càng thêm quỷ dị.
"Tỷ tỷ!!" Tiếng gọi của Mộ Tiểu Nghiên đánh vỡ trầm mặc: "Sao tỷ lại ở cùng với nàng ta! Nhanh tới đây đi!"
Mộ Tiểu Nghiên lớn tiếng gọi đầy thân thiết và lo lắng.
Giọng nàng ta kéo suy nghĩ của mọi người lại.
"Khương Mạn?"
"Đó là Khương Mạn à? Sao nàng ta lại biến thành bộ dạng này?"
"Đây vẫn là người sao?"
"Nàng ta luyện công phu tà môn gì thế?"
"Kia là đại tiểu thư Mộ gia? Sao nàng ta lại ở cùng Khương Mạn?"
"Hình như người bên cạnh là thiếu minh chủ võ lâm minh giáo, phải rồi, sao lần này võ lâm minh giáo không có ai đến?"
Y phục trên người Lạc Trần Y, thêm cả mặt nạ của hắn, rất dễ nhận ra.
Chân Lạc Trần Y bị thương nghiêm trọng, không đứng vững.
Linh Quỳnh muốn đỡ hắn, lại bị hắn tránh đi.
"..."
Hừ!
Nếu không phải ba ba lôi ngươi ra, thì ngươi đã chết trong đó rồi!
Thế mà bây giờ còn dám cáu kỉnh!
Có phải đã đối tốt với ngươi quá không!
"Sao Mộ Tiểu Trọng và Lạc Trần Y lại cùng một chỗ với Khương Mạn?"
Ba người không đứng gần, nhưng cũng không có không khí tranh phong, bọn họ còn cùng nhau từ dưới lên.
tranh phong (từ cũ): nói hai bên đánh nhau
Đây...
"Mộ Tiểu Trọng, con còn không lại đây!"
Mộ phụ thấp giọng hét một tiếng.
"Cha, con cũng muốn nhưng không được nha." Linh Quỳnh vô tội chỉ về phía đệ tử Hắc Phong Nhai đứng chặn đằng trước.
"Vậy sao con lại ở cùng Khương Mạn?"
"Việc này nói ra thì rất dài..."
"Nếu không nhờ Mộ tiểu thư, tại hạ có thể sẽ chết ở dưới này, ta còn phải đa tạ Mộ tiểu thư đấy."
Khương Mạn đột nhiên lên tiếng, còn để đám người Hắc Phong Nhai tránh đường.
"Mộ tiểu thư đã cứu ta, vậy ta cũng không thể lấy oán trả ơn, Mộ tiểu thư, mời."
"..."
Thế này mà ngươi còn nói không lấy oán trả ơn?
Chỉ thiếu đâm thêm hai đao ha?!
"Giáo chủ! Chúng ta tới cứu ngài!"
Giáo chúng Vô Ảnh giáo không biết xuất hiện từ chỗ nào, xông ra kêu to.
Linh Quỳnh: "..."
Mẹ nó!
Các ngươi cố ý à?
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~